Bá Chủ Đích Nhu Tình

Chương 11



Hình Hòa đi theo sau Úy Minh Tuyệt, hai người đến phòng sách của hắn. Vào trong phòng, Hình Hòa vẫn mỉm cười giống như cũ, phảng phất Úy Minh Tuyệt cũng không phải muốn trừng phạt hắn, mà giống như là muốn cùng hắn uống rượu nói chuyện phiếm với nhau.

– Tôi còn tưởng rằng có thể nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của cậu!

Úy Minh Tuyệt hút thuốc, hừ lạnh nhìn về Hình Hòa đang mỉm cười.

– Tôi tại sao lại phải sợ hãi chứ? Minh Tuyệt, tôi theo anh nhiều năm như vậy rồi, có sóng to gió lớn nào mà chưa trải qua đâu!

Hình Hòa vẫn mỉm cười ôn hòa như gió thoảng mây trôi.

– Có đôi khi tôi thật muốn xé toan mặt nạ của cậu, để xem thử bộ mặt thật của cậu là gì! Cậu luôn ngụy trang bằng bộ dạng bình thản, có đôi khi tôi thấy cũng thật sự rất tức giận đấy!

Úy Minh Tuyệt phun ra ngụm khói nhìn Hình Hòa, Hình Hòa có chút không tốt nhíu nhíu mày.

– Minh Tuyệt, tôi chưa từng đóng kịch gì cả! Tôi chỉ cảm thấy rằng nếu như bởi vì những chuyện bi thảm lúc trước mà bài xích mọi người thì sẽ rất mệt mỏi! Minh Tuyệt, anh đó? Có mệt không? Anh luôn ngụy trang mình trở thành một người lạnh lùng, nhưng anh biết anh so với bất kì người nào khác đều muốn được bao bọc trong sự ấm áp, nhưng mà anh lại rất khó tin tưởng vào người khác…

– Im miệng!

Úy Minh Tuyệt cắt đứt lời Hình Hòa:

– Cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy?

– Dựa vào tôi, thích anh… Minh Tuyệt, tôi thích anh, lần đầu tiên gặp anh lúc 6 tuổi tôi đã thích anh rồi!

Hình Hòa nhìn Úy Minh Tuyệt có chút sững sờ kiên định nói:

– Nhưng mà, nhưng mà… chúng ta đều là đàn ông, cho nên tôi che dấu gần 20 năm! Minh Tuyệt, bởi vì thích, cho nên tôi tin tưởng tôi hiểu anh hơn bất kì ai, thậm chí là chính anh…

– Đủ rồi…

Úy Minh Tuyệt lần nữa cắt đứt lời Hình Hòa nói:

– Cái gì thích hay không thích? Cậu có biết như thế nào là thích không? Cậu có thể cam đoan cái kia chính là “Thích” sao?

Khó có thể nhìn thấy bộ dáng khó có thể khống chế được của Úy Minh Tuyệt, Hình Hòa vẫn mỉm cười:

– Tôi biết, Minh Tuyệt. Là “Thích”. Tôi thích anh, thích thật sự, tôi tin tưởng vào cảm giác đầu tiên, khi đó tôi đã thích anh rồi.

– Hình Hòa… Tôi, cậu…

Úy Minh Tuyệt thật sự không thể tin được, người anh em cùng mình lớn lên từ nhỏ, lại đối với chính mình…

– Minh Tuyệt, tôi thật sự thích anh!

Sau khi Hình Hòa nói xong, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Úy Minh Tuyệt không giữ được tỉnh táo, run rẩy chống lên bàn đọc sách. Hình Hòa vẫn tiếp tục dùng ánh mắt kiên định nhìn Úy Minh Tuyệt.

– Hình Hòa… Đừng nói thích gì đó với tôi, không nên… Tôi đã sớm không tin có cái gì là “thích” tồn tại rồi, từ khi 10 tuổi, tôi đã không tin vào cái gọi là tình cảm…

Như đã sớm biết Úy Minh Tuyệt sẽ nói như vậy, Hình Hòa cũng không có bộ dáng đặc biệt thống khổ, hắn chỉ mỉm cười thản nhiên:

– Tôi biết, chuyện đó đối với anh là đả kích rất lớn… Nhưng mà, Minh Tuyệt, thật ra anh đã sớm có cảm giác “Thích” rồi, chỉ là anh không chịu thừa nhận thôi!

– Có ý gì?

– Thước Mộng… Anh thích cậu ấy!

Không phải là câu nghi vấn, mà là câu khẳng định, Hình Hòa cũng tin tưởng vào khả năng thấu hiểu của mình đối với Úy Minh Tuyệt, hắn đã sớm thích Thước Mộng, chỉ là không chịu thừa nhận thôi, hoặc là với người cù lần trong tình cảm như hắn thì vẫn còn chưa phát hiện được cảm giác của mình dành cho Thước Mộng đâu.

Nghe thấy Hình Hòa nhắc tới Thước Mộng, Úy Minh Tuyệt đột nhiên nhớ tới việc lúc nãy

– Hình… Hình Hòa… Cậu cũng rất tốt với Thước Mộng, có phải cũng thích Thước Mộng hay không?

Ha ha, hắn dùng từ “cũng” kìa. Người này quả nhiên là thích Thước Mộng mà

– Đúng vậy, tôi rất thích Thước Mộng, lần đầu tiên gặp cậu ta tôi đã thích! Nhưng mà, không phải giống như anh, Thước Mộng đối với tôi giống như là một đứa em trai, làm cho tôi trong lòng luôn muốn chiếu cố cậu ấy, bảo vệ cậu ấy…

– Hình Hòa…

Úy Minh Tuyệt thật sự là không biết phải nói cái gì, chỉ ngơ ngác nhìn Hình Hòa. Yên lặng một hồi lâu, Úy Minh Tuyệt lấy lại tinh thần, đem điếu thuốc dưới đất đã tắt tự lúc nào bỏ vào gạt tàn, đi tới trước mặt Hình Hòa, sâu kín mở miệng:

– Tiểu Hòa… Xin lỗi, tôi không có cách nào tiếp nhận cậu… Tôi…

– Minh Tuyệt…

Nghe được Úy Minh Tuyệt gọi lại tên lúc nhỏ của mình, trong lòng Hình Hòa thoáng xót xa, nụ cười trên mặt dần bị thay thế bởi nước mắt,

– Lúc nào cũng nhớ anh gọi tôi là “Tiểu Hòa”, nhưng tại sao lại gọi vậy khi từ chối tôi chứ… Ha ha… Dù đã biết thế nào anh cũng sẽ cự tuyệt, nhưng mà chính tai nghe anh nói ra thì thật là khổ sợ mà!

Hình Hòa lau lau nước mắt, mạnh mẽ nặn ra một nụ cười vui mà nói.

Nhìn Hình Hòa như thế này, Úy Minh Tuyệt vốn đầy một bụng lửa cũng chẳng thể nào phát ra, chỉ lẳng lặng nhìn Hình Hòa.

– Minh Tuyệt… Anh không phải muốn trừng phạt tôi sao? Ra tay đi!

Không có quên chuyện lúc nãy, Hình Hòa nhắm mắt lại, đợi sự trừng phạt của Úy Minh Tuyệt, đợi qua hồi lâu cũng không thấy Úy Minh Tuyệt làm gì, Hình Hòa kì lạ mở hai mắt:

– Sao vậy? Không trừng phạt nữa sao?

– Tiểu Hòa… Bởi vì cậu thích tôi, cho nên mới hi vọng tôi thả Thước Mộng ra sao?

Hình Hòa nhìn Úy Minh Tuyệt một chút, cúi đầu suy nghĩ, nói:

– Không phải… Tôi không phải muốn anh thả Thước Mộng đi, chỉ là anh đối xử tốt với cậu ấy một chút… Anh rõ ràng là thích cậu ấy, tại sao lại muốn đối xử với cậu ấy như vậy? Lần trước tôi nói với anh rằng anh thích cậu ấy chỉ là muốn anh hiểu được suy nghĩ trong lòng mình, cũng không phải muốn làm cho Thước Mộng… Cũng là tôi sai!

– Tôi không biết, tại sao cậu luôn muốn nói tôi thích nó?

Úy Minh Tuyệt có chút không hiểu.

– Minh Tuyệt, tôi nói rồi, tôi so với anh còn hiểu anh hơn… Nếu như không thích cậu ấy, đầu tiên sau khi làm cậu ấy bị thương anh sẽ tìm tôi giúp anh chăm sóc cậu ấy sao? Nếu không thích cậu ấy, anh sẽ sợ lần nữa là tổn thương cậu ấy mà tìm cớ ra ngoài vài ngày, mãi cho đến khi cậu ấy tốt hơn mới trở về sao? Nếu như không thích cậu ấy, anh sẽ xăm tên mình lên ngực cậu ấy sao? Nếu như không thích cậu ấy, anh sẽ bởi vì tôi tốt với cậu ấy mà tức giận sao… Minh Tuyệt, anh chẳng lẽ không thích cậu ấy sao? Như vậy anh làm những chuyện này là vì cái gì chứ?

– Tôi…

Úy Minh Tuyệt nói không nên lời, quả thật chính mình cũng chẳng có lí do để làm những chuyện đó, chỉ là muốn như vậy cho nên mới liền làm như vậy! Vậy chẳng phải chính mình đúng là thích Thước Mộng sao?

– Mặc dù cũng hơi ghen, nhưng tôi vẫn muốn chúc phúc cho anh… Đây cũng chính là lí do tại sao tôi tốt với Thước Mộng! Bởi vì đó là người anh thích, anh thích tôi cũng sẽ thích!

Hình Hòa mỉm cười cũng giống như dĩ vãng, thật bình thản mà ôn nhu.

– Tôi… Tôi thật sự thích nó? Nhưng mà, nó cũng là nam… Tôi không phải là đồng tính luyến ái…

Úy Minh Tuyệt tựa hồ vẫn không chịu tin tưởng.

Hình Hòa cười tươi nhìn Úy Minh Tuyệt:

– Minh Tuyệt, tôi chỉ có thể nói như vậy thôi, anh nếu không tin tôi cũng chẳng có cách gì! Tôi cũng không phải đồng tính luyến ái, chỉ là thích người cùng giới mà thôi! Tôi cũng đã từng nghĩ hay là tìm một người đàn ông khác để thay thế anh, nhưng tôi làm không được…

Vừa nói, ánh mắt Hình Hòa trở nên mờ mịt một chút,

– Hơn nữa, anh cũng đừng để tôi cứ luôn phải nói cho anh rằng anh thích người khác, như vậy sẽ rất tàn nhẫn với tôi đó…

– Tiểu Hòa… Xin lỗi…

Úy Minh Tuyệt hết sức áy náy.

– Có gì đâu mà phải xin lỗi chứ, chuyện tình cảm, sẽ không có đúng hay là sai…

Hình Hòa giả bộ mạnh mẽ kiên cường nói,

– Bất quá, Minh Tuyệt, tôi muốn ra nước ngoài để cân bằng lại cảm xúc, có được không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.