12 giờ trưa ở đại sảnh Lôi Thị, Trình Lam và Đường Tam được Tề Phong đưa đến.
Đi đến thang máy chuyên dùng của chủ tịch,cách nhân viên điều nhận ra cô, sau lần trước cô đến, Tề Phong có thong báo cho các nhân viên ở Lôi Thị biết, cô là vợ của chủ tịch.
Mội người gặp cô điều cung kính chào hỏi.
Bước vào thang máy Đường Tam lay lay cánh tay của Trình Lam nói.
“Chị Lam, hôm qua làm em sợ muốn chết. “
Nói xong cô không quên nhìn Tề Phong một cái.
Khi Tề Phong bị thương, Đường Tam châm sốc cho anh cả đêm. Anh vì cảm động nên bạo gan hôn cô rồi tỏ tình.
Bây giờ khi nghĩ đến cảnh hôn môi đêm hôm qua, Đường Tam mặt thì đỏ, tim thì đập loạn xạ.
So với cô thì Tề Phong bình tỉnh hơn nhiều.
Anh không có biểu cảm gì trước mặt Trình Lam cả.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Đường Tam, Trình Lam biết họ đã sẩy ra chuyện gì.
Cô mỉm cười đi theo Tề Phong ra khỏi thanh máy vào phồng làm việc của Lôi Lạc Thiên.
Bước vào phồng cô thấy anh đang ngồi chính giữa ghế sopha, Trước mặt đặt một cái laptop trên bàn trà.
còn mấy người kia điều ngồi sung quanh anh, bay giờ là giữa trưa nên mặt trời rội thẳng qua khung cửa sổ lên người anh, phát ra ánh sáng màu vàng cam.
Anh ngồi ở giữa dáng người oai phong khí thế mạnh mẽ. Gióng như một vị vua đang ban mệnh lệnh cho tướng sỉ của mình, trước khi ra chiến trường.
Áo vest bị anh cởi ra ném lên thành ghế, bay giờ anh chỉ mặt trên người áo sơ mi màu trắng,tay áo được sân lên tới khuỷu tay, lông mày hơi nhíu lại vì đang suy nghĩ. Anh ngồi nghiêm túc nói chuyện với Tề Phú nhưng cập mắt vẫn luôn theo dõi sự thay đổi trên màn hình laptop.
Lúc nầy cô mới biết, lúc anh nghiêm túc làm việc, vẽ mặt anh vô cùng đẹp trai có vài phần tự tinh,nghiêm nghị và bá đạo, lúc nầy là lúc anh tỏa ra sức hấp dẩn nhất.
Khi nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngừng nói chuyện nhìn lên, nhìn thấy trên người cô không phải là bộ váy dịu dàng hấp dẫn như thường ngầy nữa mà thay vào đó là một bộ váy công sở vừa kính vừa hở, tóc cô búi lên cao để lộ xương quai xanh xin đẹp, càng tôn lên thêm sự quyến rũ.
anh vẩy tay với cô, ý bảo cô đến ngồi cạnh anh.
Tề Phong biết họ còn có chuyện bàn bạc nên anh đưa Đường Tam đi tham quan Lôi Thị.
Trình Lam bước đến ngồi bên cạnh anh, Cô nhìn thấy trong mắt anh có sự thay đổi. Ngồi xuống bên cạnh anh cô có thể cảm giác được sự hô hấp nặng nề của anh.
Lôi Lạc Thiên đang cố kiềm nén sự ham muốn của dục vộng.
Cô nhìn mấy người trước mặt, cô biết họ điều là bạn tốt của anh, nhưng cô điều tra được, trong đám người nầy có người hợp tác với tổ chức thần bí Kim Xà.
Trong lòng cô biết họ điều là những người có thế lực không thầm thường, nhưng nếu để cô biết, có người muốn làm hại đến Anh, thì đừng trách Trình Lam cô ra tay ác đọc.
Lôi Lạc Thiên ôm eo Trình Lam,kéo cô sát vào lòng. Trình Lam không phản kháng mà còn chủ động dựa đầu lên ngực anh.
Mạnh Hùng ngồi một bên mà trong lòng ái mộ vô cùng. Anh thầm nghĩ, Không biết khi nào Kiều Nhi mới có thể nghe lời như vậy.
Anh bất giác thở dài.
Hzzzzzzzz
“Mạnh tổng anh thở dài chuyện gì vậy? “
Tề Phú khó hiểu hỏi.
“Tôi chỉ là thấy chủ tịch của cậu tìm được một cô gái biết nghe lời như vậy, tôi hâm mộ mà thôi.”
Mạnh Hùng Nói với giọng bất đắt dĩ.
Kiều Nhi nhìn thấy trong mắt anh chứa đựng sự đâu buồn cùng chua sót.
Cô thấy trong lòng đâu đớn vô cùng.
Nam Liệt đưa tay lên trước mặt, nhìn chiếc đồng hồ Montblanc màu đen trên cổ tay rồi nói.
“Đến giờ rồi, Tề Phú cậu bật TV lên đi.”
Tắt cả mội người điều chú ý đến màn hình TV.
Trên TV là một người nam phát ngôn viên của đài tin tức Thành Phố S.
“Hiện tại chúng tôi đang ở ngoài phồng hội nghị Thành Phố S.
Đang đợi kết quả hội nghị ngầy hôm nay.”
Đứng trên đài phát biểu là Kiều Nhất Phàm, Thị Trưởng của Thành Phố S, ông khoảng chừng 55 tuổi, tướng người phong độ, nét mặt chính trực, lịch sự sang trọng.
Các phóng viên lần lược đưa ra câu hỏi.
Nhật báo “Thanh liêm” thuộc về công ty của Nam Thị đưa ra câu hỏi đầu tiên.
“Thưa ngài Thị Trưởng về phần hội thảo ngầy hôm nay đã có kết luận gì?”
“Hội nghị ngầy hôm nay chính phủ cùng với Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hiệp quốc, “ được viết tắt là UNESCO” đã ra quyết định miếng đất ở phía Tây Thành phố S, không thể khai thác, phải bảo tồn và bảo vệ thành di sản văn hoá của quốc gia.”
“Nói cách khác côi như Tân Thị mua rồi cũng không dùng được sao?”
Nhật báo “Trung Thực” ra câu hỏi.
“Đúng vậy.”
Cách phóng viên khi nghe câu trả lời của Kiều Nhất Phàm, điều bất đầu bàn tán xôn xao.
“Tôi còn một chuyện muốn tuyên bố.”
Giọng nói quyền uy của ông ngăn lại những tiếng xì xào phía dưới.
Họ điều im lặng lắng nghe lời ông muốn tuyên bố.
“7 giờ Tối hôm nay ở khách sạn The Palm, phía chính phủ và Lôi Thị sẽ ký hợp đồng.
Chính phủ quyết định đưa công trình 1 tỉ đồng, có tên gọi là “Thành Phố trên không”cho Lôi Thị thực hiện.
Công Trình nầy sẽ thăng thêm lượng du khách và củng cố nền kinh tế tài chính của Thành Phố S. Đồng thời trong vồng 10 năm tới đây, sẽ tạo thêm công việc làm cho các cư dân bản địa.”
Nói xong không đợi các phóng viên hỏi tiếp, Kiều Nhất Phàm được vệ sĩ đưa đi.
Người phát ngôn viên bất đầu sơ lược lại câu chuyện.
“Tin tức ngầy hôm nay thật bất ngờ, Tân Thị vừa mới thu mua mảnh đất ở phía Tây thành phố S, tin thức vừa mới công bố cổ phiếu của Tân Thị bị xuống tới mức thấp nhất.
Còn về phần Lôi Thị, bị những tin đồn mấy ngày hôm nay làm ảnh hưởng, giá cổ phiếu bị tuột xuống nghiêm trọng.
Nhưng khi tin tức được công bố, cổ phiếu của Lôi Thị đã tăng lên vượt qua giá ban đầu.”