Con người khi đối mặt với những thứ không biết, thường sẽ thấy sợ hãi.
Hạ Tranh cũng chẳng ngoại lệ.
Dù kiếp trước đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, nhưng cậu vẫn sẽ cảm thấy khó thích ứng với hoàn cảnh lạ lẫm này.
Vô luận là gió biển ẩm ướt mang theo khí tức tanh nồng, hay sự chòng chành dưới chân khiến cho trái tim cũng phải run rẩy theo, hoặc mãn tầm mắt chỉ độc một sắc màu đơn điệu, cũng khiến cho cậu cảm thấy không khỏe.
Bất quá dù có khó chịu, Hạ Tranh cũng sẽ không biểu hiện ra mặt.
Ban đầu Hiên Cảnh còn lo lắng Hạ Tranh lần đầu đi biển sẽ thấy sợ, nhưng nhìn sắc mặt Hạ Tranh, hắn thoáng yên tâm đôi chút.
Hắn nhìn ra, Hạ Tranh khẳng định có chỗ không quen, nhưng vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận được.
Cát Hạ cố ý cho thuyền đi xa như vậy, ngoại trừ tin tưởng vào thực lực của bản thân và Hiên Cảnh, cũng như trang thiết bị trên thuyền, thì còn tồn tại vài phần ý tứ ác liệt.
Tuy tỏ ra vô cùng thân thiết với Hạ Tranh, nhưng Cát Hạ quả thực không phải là bạn tốt của Hạ Khâm… Có lẽ, miễn cưỡng xem như hồ bằng cẩu hữu đi, cái loại bạn xấu khi thấy đối phương ngã sấp xuống sẽ cao hứng chạy tới đạp cho hai phát, nhưng ở thời điểm đối phương thực sự tao ngộ rủi ro thì sẽ tỏ vẻ chê bai mà kéo đối phương dậy, đợi sau khi đối phương đứng dậy được thì lại diễu võ dương oai cười nhạo đủ kiểu (?).
Cho nên khi thanh danh Hạ Tranh trở nên vang dội, Cát Hạ đương nhiên không có khả năng vui thay, mà là đố kị không ngớt, cũng phun tào chuyện tốt như vậy sao lại xảy đến trên người Hạ Khâm và Hiên Cảnh, thực sự là ông trời không có mắt a.
Quan hệ với Hạ Tranh nhất định phải làm tốt, nhưng tâm tư muốn khi dễ đệ đệ Hạ Khâm kiêm vị hôn phu của Hiên Cảnh trong lòng Cát Hạ thì vẫn tồn tại.
Tuy nghe đồn Hạ Tranh là một chiến sĩ cơ giáp có thực lực không tệ, nhiệm vụ ban đầu làm cũng không sai, nhưng thiết nghĩ Hạ Tranh dù sao còn thiếu trải nghiệm, khẳng định là tố chất tâm lý không mạnh mẽ như lời đồn đại.
Hiện tại xem ra, quả là danh phù kỳ thực a.
Cát Hạ càng thêm ghen tỵ.
Chuyện tốt như vậy sao lại xảy ra trên người cái tên hồ ly mặt cười Hạ Khâm cùng mặt hổ lạnh lùng Hiên Cảnh kia chứ? Cát Hạ hắn xuất thân cao quý tính cách dí dỏm người gặp người thích hoa gặp hoa nở, chuyện tốt hẳn nên rơi xuống trên người hắn mới đúng, ông trời thật là bất công.
Hạ Tranh không nhận ra tâm tư nho nhỏ của Cát Hạ. Sau khi quen thuộc dần với hoàn cảnh lạ lẫm nơi đây, Hạ Tranh bắt đầu kiểm tra những hạng mục liên quan tới việc đánh bắt trên biển.
Cảm tạ khoa học kỹ thuật thời nay, dù là ở giữa đại dương, mạng internet vẫn phủ sóng khắp nơi.
“Đây là địa phương đàn cá Hoàng Văn phải bơi qua.” Cát Hạ thu liễm tâm tư, bắt đầu tỉ mỉ giới thiệu, “Cá Hoàng Văn thích nước ấm, nơi này có một dòng nhiệt lưu chảy qua, Tiểu Tranh có thể xem trên bản đồ vệ tinh, màu nước biển nơi đây cùng màu nước biển trong phạm vi xung quanh có chỗ khác biệt.”
Hạ Tranh lập tức tra xét trên bản đồ vệ tinh, quả thực, từ trong hình chiếu có thể nhìn ra một cách rõ rệt, màu nước nơi này sâu sắc hơn một chút, tựa như một dải dây lưng màu lục vắt ngang trên thảm cỏ xanh nhạt, mà bọn họ thì vừa vặn dừng ngay trên dải dây ấy.
“Cá Hoàng Văn sau khi bị đánh bắt, đã có tính cảnh giác đối với tàu thuyền, cho nên lúc này cần phải mở ra chức năng ẩn thân.” Hiên Cảnh đương nhiên sẽ không để cho một mình Cát Hạ phổ cập kiến thức. Hắn vốn định mượn cơ hội đơn độc ở chung với Hạ Tranh trên biển, tiện thể khoe khoang một chút vốn hiểu biết cất giữ của mình. Hiện tại bị Cát Hạ bám theo, cũng không thể để Cát Hạ đem cơ hội giảng giải tri thức này đoạt đi luôn a.
Nói là ẩn thân, tất nhiên không phải là khiến cho con thuyền này biến mất vô tung, mà là một loại ngụy trang.
Cải biến mùi vị cùng tần sóng, khiến cho cá Hoàng Văn nghĩ rằng đây chỉ là một vật thể bình thường trôi dạt trên mặt biển.
Nếu như đánh bắt bằng lưới, thì lúc này, nên là thời điểm thu lưới.
Bất quá bọn họ tới đây câu cá, tự nhiên là sử dụng cần câu.
Cá Hoàng Văn hung hăng, cần câu tất nhiên cũng là thiết bị đặc chế, nếu không sẽ không chịu nổi sự cắn xé của cá Hoàng Văn.
Mà cá Hoàng Văn tuy tham lam, nhưng tính kỷ luật của bầy cá rất mạnh, trong dòng hải lưu không thiếu thức ăn, muốn cho cá cắn câu, cũng cần phải có chút kỹ xảo cùng vận khí.
Thời điểm ra-đa quét được hình ảnh bầy cá sắp bơi qua, đám người Hạ Tranh đã sớm chuẩn bị xong cần câu.
Bắt được cá trước tiên, tự nhiên là chủ nhà Cát Hạ, hắn kéo cá mắc câu lên khỏi mặt nước, dùng gậy đánh, con cá liền hôn mê bất tỉnh.
“Loại cá này lúc câu lên nếu không đem nó đánh ngất, thì sẽ bị cắn.” Cát Hạ còn kể chuyện vài ngư dân bị cắn rớt mấy khối thịt ra để hù dọa Hạ Tranh, nhưng hiển nhiên là không thành công.
Hạ Tranh đối với hoàn cảnh lạ lẫm trên đại dương mà lòng mang sợ hãi, nhưng cũng không phải là nỗi sợ đối với mãnh thú.
Bất quá dù sao cậu cũng từng trải qua huấn luyện giả lập trong môi trường đại dương, hiện tại đã điều chỉnh tốt tâm lý, không còn sợ sệt nữa.
Hiên Cảnh là người thứ hai bắt được cá, hắn hiển nhiên cũng chẳng phải là lần đầu tiên tới Hải Lục Tinh săn bắt.
Trước khi trở về, Hạ Tranh rốt cục câu được con cá đầu tiên, lần đi câu này cuối cùng cũng chẳng đến nỗi tay không mà về.
*****
… Cát Hạ đối với hải vực này vô cùng quen thuộc, rất nhanh đã tìm được một hoang đảo nhỏ.
Nói là hoang đảo, nhưng diện tích cực kỳ nhỏ bé, không bằng nói trắng ra là một khối đá ngầm lớn lộ ra trên mặt biển, đứng ở địa phương cao nhất, liếc mắt là có thể bao quát trọn vẹn những nơi nhô lên khỏi mặt nước.
Bất quá địa thế nơi này khá cao so với mực nước biển, tuy diện tích nhỏ, nhưng vẫn có sự sống mạnh mẽ, cây cối bên trên, thoạt nhìn cũng đã rất cổ lão.
Thảm thực vật phong phú, còn có tài nguyên nước ngọt, mặc dù con người không thể ở lại lâu dài, nhưng cũng đã có động vật an cư tại đây, ngư dân đi xa cũng thường ghé qua nghỉ tạm.
Thời điểm Hạ Tranh đặt chân lên tiểu đảo này, cũng không thấy có ngư dân khác.
Ba người bắt đầu thuần thục dựng lều, dưới sự hướng dẫn của Cát Hạ, tìm được nước ngọt và một vài loại rau dại trái rừng có thể ăn ở trên đảo – tuy mùi vị không hẳn là sẽ ngon, nhưng nếu đã tới đây rồi, cũng nên hái chút thực vật tươi mới nếm thử.
Tuy Cát Hạ không có đuôi cá, nhưng vẫn có thể tự do hoạt động dưới nước trong một thời gian rất dài. Hắn còn lặn sâu xuống đầm nước bắt mấy con cá lên.
Hạ Tranh bây giờ đã là mỹ thực đại sư, sẽ không dễ dàng nấu nướng cho người khác, nhưng Cát Hạ có thân phận chiến hữu của Hạ Khâm và Hiên Cảnh, Hạ Tranh sẽ không để ý việc Cát Hạ nếm thử trù nghệ của mình.
Nhưng cậu cũng sẽ không chiếu theo khẩu vị của Cát Hạ mà chế biến.
Thời điểm Hiên Cảnh thấy Hạ Tranh xuất ra một đống gia vị cùng nguyên liệu nấu ăn, bèn yên lặng lôi lương khô ra gặm mấy cái, lót bụng trước.
Cát Hạ nháy mắt đã chạy tới, chính là muốn nếm thử tài nghệ của vị mỹ thực đại sư trẻ tuổi nhất này. Lúc đầu hắn vốn không có ý định ăn chùa, đã chuẩn bị đầy đủ vật phẩm cùng tiền tài tới trao đổi, lại không nghĩ Hạ Tranh lại dễ nói chuyện như vậy, rất chủ động chịu trách nhiệm nấu nướng.
Có tiện nghi mà không chiếm thì phí, Cát Hạ bèn chảy nước miếng mong chờ.
Sau đó hắn trông thấy Hiên Cảnh đang lặng lẽ gặm lương khô.
“Lót dạ trước.” Thần tình Hiên Cảnh tựa hồ tràn ngập chờ đợi đối với tay nghề của Hạ Tranh.
Cát Hạ nháy mắt liền minh bạch. Hiên Cảnh hẳn là sợ quá đói, ngược lại ăn không vào a!
Bất quá bản thân mình trước khi rời bến đã ăn qua một chút, hiện tại cũng không phải là rất đói, có thể đợi tới lúc đồ ăn được làm xong.
Nhìn qua thì có vẻ như Hạ Tranh làm cá nướng, hẳn sẽ không mất bao nhiêu thì giờ.
Hạ Tranh lấy ra một con cá Hoàng Văn, dùng dụng cụ để kiểm tra mỗi một bộ phận trên thân cá, lại tra xét phương pháp thưởng thức cá Hoàng Văn trên mạng, bước đầu đã có khái niệm chung về mỗi một bộ vị của cá Hoàng Văn.
Bất quá dù sao cũng là lần đầu chế biến cá Hoàng Văn tươi, Hạ Tranh cắt những bộ phận có thể ăn thành miếng nhỏ, đầu tiên là nếm thử mùi vị thịt cá sống, sau đó lại nếm thử khi trụng qua nước sôi, rồi chiên trên lửa nếm thêm một lần, cuối cùng cho ra những nhận thức đầu tiên về mùi vị của cá Hoàng Văn tươi.
Dù sao cũng là hải sản, cá Hoàng Văn tươi sở hữu một loại mùi vị thuộc về đại dương, đối với những người ưa thích đồ biển mà nói, có thể sẽ rất thơm ngon, nhưng đối với người không quá quen thuộc, thì lại hơi tanh.
Thịt cá Hoàng Văn quả thực như đã nghe nói, vô cùng mỡ màng, trong đó lớp mỡ ở bụng cá là dày nhất, thậm chí còn có thể rán ra dầu.
Dầu cá sau khi chắt ra thì không còn mùi biển, mà có một loại vị cá thơm ngát ngọt ngào rất đặc biệt, cũng không nặng mùi như dầu động vật, hay thậm chí dầu thực vật khác.
Đương nhiên, loại dầu này sẽ bị thiếu đi chút vị đạo của dầu ăn, nhưng đối với một số người có khẩu vị thanh đạm mà nói, thì quả là thượng hạng.
Bất quá nghe đồn loại dầu này khó bảo quản, rất dễ dàng biến chất. Mà vì khẩu vị của nó quá mức thanh đạm, thành phần không ổn định, gia nhập thêm bất luận loại chất bảo quản thiên nhiên nào đều sẽ khiến cho nó bị biến vị. Dù là bảo tồn trong trạng thái chân không, các thành phần không ổn định cũng sẽ tự động biến chất.
Cho nên dầu cá Hoàng Văn chỉ có thể chế biến và hưởng dụng tại chỗ, tựa như cá Hoàng Văn tươi, là mỹ vị độc hữu chỉ có ở Hải Lục Tinh.
Không chỉ là trong thịt cá, mà gan cá Hoàng Văn cũng vô cùng mỡ màng, có thể rán da dầu.
Loại dầu này cũng không dễ bảo quản.
Dầu gan cá so với dầu thịt cá thì nặng vị hơn nhiều, đồng thời còn mang theo mùi tanh và chút đắng chát, nhưng đối với dân bản xứ, so với dầu thịt cá thanh đạm thì lại càng thêm mỹ vị.
Mà vì dầu cá Hoàng Văn chứa hàm lượng dinh dưỡng phong phú, cho nên cũng được chế thành thuốc con nhộng hoặc kết hợp cùng các nguyên liệu khác làm thành dược phẩm. Đương nhiên, lúc này sẽ không ai còn quan tâm tới mùi lạ hay khẩu vị nữa.
Cá Hoàng Văn là cá biển, xương nhỏ không nhiều lắm, xương sống sau khi được mài nhỏ, cũng là một loại gia vị rất không sai.
Hạ Tranh đem toàn thân cá Hoàng Văn nghiên cứu qua một lần, giải phẫu con cá đầu tiên được đến thất thất bát bát, các bộ phận còn dư lại rất nhiên cũng sẽ không để lãng phí, hoặc làm thành điểm tâm, hoặc chế biến món phụ, hoặc dùng để nấu canh.
Chỉ ngửi mùi vị, Hiên Cảnh và Cát Hạ liền có cảm giác dạ dày cồn cào.
Cát Hạ là người sinh trưởng ngay tại Hải Lục Tinh, cá Hoàng Văn đối với hắn cũng chỉ là một loại đồ ăn bình thường.
Mặc dù không tới mức ăn đến phát ngán, nhưng khẳng định sẽ không có cảm giác mới mẻ.
Cát Hạ là hoàng tộc Hải Lục Tinh, tất nhiên cũng từng thưởng thức qua đồ ăn do mỹ thực đại sư chế biến. Đồng dạng nguyên liệu và gia giảm, ở trong tay mỹ thực đại sư, có thể biến thành thể nghiệm mới mẻ khiến cho người ta tâm động không thôi.
Nhìn ra được, Hạ Tranh đây là lần đầu tiên chế biến cá Hoàng Văn tươi. Có thể trong lần đầu tiên nấu nướng cá Hoàng Văn, chỉ dựa vào mùi hương, đã khiến cho Cát Hạ sinh ra cảm giác thèm thuồng. Chỉ có thể nói, không hổ là mỹ thực đại sư tài nghệ cao siêu a.
Con cá Hoàng Văn đầu tiên bị chia chắt không ít, làm ra thức ăn cũng chỉ đủ ba người miễn cưỡng lót dạ, sau đó mới là thời điểm Hạ Tranh bắt đầu phát huy.
Cát Hạ mười phần mong đợi đồ ăn thể hiện được thực lực chân chính của Hạ Tranh, vì vậy thấy tư thế cướp đoạt cực kỳ hung mãnh của Hiên Cảnh, rất rộng lượng mà nhường lại toàn bộ những món còn dư.
Hắn cầm chừng chờ bữa tiệc no đủ phía sau.
Hiên Cảnh lau miệng, cảm thấy cộng với lương khô mình vừa ăn ban nãy, miễn cưỡng cũng điền được lưng lửng dạ. Đợi lát nữa khi thưởng thức món mới của Hạ Tranh, hẳn là sẽ không thành vấn đề.
*****
… Nếu là cá Hoàng Văn, Hạ Tranh tự nhiên là muốn làm món cá nướng.
Hạ Tranh đặt cá Hoàng Văn trên lửa, vặn mở nắp một chiếc bình, mùi vị ngai ngái từ trong lọ bay ra.
Hiên Cảnh suýt thì nhịn không được mà lùi về sau một bước.
Dịch thể màu nâu đỏ từng tầng từng tầng được phết lên trên thịt cá, cùng với hỗn hợp dầu mỡ, hai chủng mùi vị nho nhỏ hòa chung một chỗ, sinh ra phản ứng hóa học kỳ diệu, dưới tác dụng của nhiệt độ cao, bộc phát một loại hương thơm mãnh liệt mà lạ lùng.
Hạ Tranh nở nụ cười.
Xem ra hai loại nguyên liệu này tương tác với nhau rất tốt a.
“Trời ạ… Đây là loại gia vị gì vậy?” Cát Hạ nhịn không được thở dài cảm khái. Quả thực là quá thơm rồi, thơm đến nỗi bản thân hắn cũng muốn trực tiếp nhào về phía thịt cá còn chưa chín mà gặm cắn.
Thấy loại dịch thể này cùng cá Hoàng Văn kết hợp phi thường tốt, Hạ Tranh đơn giản coi hỗn hợp nọ thành gia vị chủ chốt, mỗi lần lật cá đều phải phết thêm một lớp.
Hạ Tranh lại lấy ra rễ cây và thảo mộc nghiền nát, cùng trái cây rừng không biết tên, các loại bột phấn màu đen, từng tầng từng tầng vẩy, đồng thời dùng dao nhỏ khía rãnh trên thân cá, khiến cho nước sốt mang theo đồ gia vị ngấm vào bên trong.
Tuy thịt cá Hoàng Văn vô cùng chắc nịch, nhưng cũng rất dễ chín. Chỉ thoáng chốc, món cá nướng này của Hạ Tranh đã hoàn thành.
Mặc dù sốt có màu nâu đỏ, thế nhưng thịt cá nướng ra vẫn sở hữu sắc hoàng kim xinh đẹp, tuy bên trên có dính bột gia vị màu nâu đen, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy xấu xí, ngược lại còn tràn đầy ham muốn thưởng thức.
Cát Hạ tiến lên hai bước, nhịn không được mà muốn xin nếm thử một miếng.
Lúc này Hạ Tranh lại lấy dụng cụ kiểm tra đo lường ra.
“A, quả nhiên là không được a.” Hạ Tranh vẻ mặt tiếc nuối.
“Tôi cảm thấy rất là thơm ngon đấy chứ.” Cát Hạ còn tưởng Hạ Tranh lần đầu chế biến cá Hoàng Văn, có lẽ hỏa hậu gì đó vẫn chưa đạt tới trình độ mà cậu mong muốn, “Có thể cho tôi nếm thử một miếng được không?”
Hạ Tranh thở dài: “Không được. Sẽ chết người.”
“…” Cát Hạ sửng sốt một chút, “Hả?”
“Độc tố cực mạnh, ngay cả thiết bị giải độc trong thời gian ngắn cũng không thể chế ra thuốc giải.” Ban đầu Hạ Tranh định để thiết bị giải độc chế ra thuốc giải xong, tiêm cho mình một ống, rồi mới nếm thử mùi vị. Dù sao cũng quá là thơm đi.
“Độc tố…” Cát Hạ còn chưa kịp phản ứng lại.
“Chúng tôi là từ tinh cầu hoang N1912 tới đây.” Hiên Cảnh tốt bụng giải thích, “Cho nên những nguyên liệu nấu ăn này… Cậu hiểu mà. Rất thơm đúng không?”
Cho nên trước đó hắn mới muốn ăn tới lưng lửng bụng, nếu không lúc này trông thấy mỹ vị thơm ngon dụ hoặc như vậy, hắn cũng sẽ cảm thấy như trời muốn sập xuống a.
Có thể nhìn có thể ngửi mà không thể ăn gì đó, quá ngược.
Cát Hạ đã hiểu, thì ra Hạ Tranh đang dùng cá Hoàng Văn để thí nghiệm nguyên liệu cùng gia vị mới thu thập được a, mà N1912 Tinh nổi danh nhất chính là độc vật…
Cát Hạ cuối cùng cũng minh bạch, vì sao Hiên Cảnh vừa rồi điên cuồng lấp đầy dạ dày. Nguyên lai đã sớm đoán trước được loại tình huống này a.
Lúc này, dạ dày Cát Hạ đang tạo phản.
Ban đầu hắn vốn đã đói bụng rồi, lại bị một phen kỹ thuật nấu nướng cùng mùi cá thơm ngon đậm đà gợi lên con sâu thèm ăn. Hiện tại tuy cá đã nướng xong, nhưng lại không thể ăn.
Quá dằn vặt người ta mà.
Nghe nói có một loại hình phạt, ấy chính là bày đầy mỹ thực trước mặt tù phạm, nhưng lại không cho tù phạm ăn. Cát Hạ còn tứng phán rằng hình phạt nọ thật buồn cười.
Hiện tại hắn tin.
Thực sự là dằn vặt a.
Hạ Tranh thật không phải là cố ý đấy chứ?
Nhìn Hiên Cảnh một bộ rất quen thuộc… Có vẻ… Cũng không phải là cố ý nhỉ?
Hay phải nói, đây là cá tính cổ quái của mỹ thực đại sư a.
Hạ Tranh thở dài. Quả nhiên, nguyên liệu có thể xứng đôi với Tam Vĩ Độc Long không dễ tìm được như vậy.
Thứ dung dịch cậu vừa quét lên thịt cá, là máu Tam Vĩ Độc Long, cũng là nguyên liệu mang độc tính mạnh nhất trên thân thể Tam Vĩ Độc Long.
Rõ ràng chỉ ngửi mùi, đã thấy hai loại nguyên liệu này tương tác rất tốt mà, kết quả là độc tính tăng lên gấp bội…
Khụ khụ, vậy cũng có thể xem như lực tương tác khá tốt theo một nghĩa nào đó?
Cá nướng có độc, thậm chí có thể nói là kịch độc, đương nhiên không thể vứt bậy vứt bạ.
Dù cho nơi đây chỉ là một hoang đảo nhỏ bé, nhưng cũng có thể sẽ bị động vật ăn nhầm. Mà dù không ăn nhầm, cũng không biết độc này về sau sẽ biến chất thành thứ gì nữa.
Đối với đồ ăn có độc, các trù sư sẽ bỏ vào rương chuyên dụng, đảm bảo niêm phong kín kẽ, sau đó mới xử lý.
Đương nhiên, dưới tình huống điều kiện thiếu thốn, đại bộ phận nguyên liệu cùng đồ ăn có độc đều có thể tiến hành xử lý bằng cách đốt hủy, sau đó vùi lấp.
Chỉ là Hạ Tranh đối với món cá nướng vô luận là vẻ ngoài hay mùi vị đều dị thường thơm ngon này vẫn có chấp niệm nhất định, muốn giữ lại để cho thiết bị giải độc tiếp tục phân tích nghiên cứu. Nếu chế ra được thuốc giải có thể dùng hoặc chích, để cậu có cơ hội thưởng thức một phen tư vị của cá nướng, thì không còn gì bằng.
Sau khi Hạ Tranh cất cá nướng vào rương kín, ngẩng đầu đã thấy Cát Hạ hai mắt bắn ra lục quang.
Ách, đói lắm rồi.
“Khụ khụ, tôi có gia vị không độc.” Hạ Tranh lập tức lần nữa nổi hỏa, tiếp tục nướng cá.
Lần này cậu một hơi nướng luôn ba con, rõ ràng là cho mỗi người một con.
Mà cá cũng chỉ còn lại đúng ba con như vậy, thoạt nhìn như là đã tính toán tốt từ trước.
Cát Hạ hơi buồn.
Hạ Tranh và Hiên Cảnh ban nãy đều đã ăn không ít, nhưng bản thân mình vì muốn được thưởng thức trù nghệ đặc biệt của Hạ Tranh, nên cố ý để dành bụng.
Kết quả là Hạ Tranh lãng phí mất hai con cá.
Hiện tại chỉ còn lại ba con.
Còn là mỗi người một con.
Tuy cá Hoàng Văn khá lớn, nhưng lấy trình độ đói bụng hiện giờ của hắn, phỏng chừng không đủ no a…
Bất quá ăn đến lửng dạ hẳn là có thể. Đợi về lại trên đất liền, lại đi lấp đầy dạ dày a!
Trải qua chuyện không vui vừa nãy, tiêu chuẩn của Cát Hạ lúc này phi thường thấp.
Bất quá Hiên Cảnh cảm thấy, chuyện sẽ không suôn sẻ như thế.
Mà khi hắn trông thấy đồ gia vị Hạ Tranh lấy ra, không khỏi vì trực giác của mình mà mặc niệm.
Quả nhiên sẽ không suôn sẻ mà.
Những gia vị này tuy quả thực không chứa độc tố, thế nhưng nếu kết hợp lại…sẽ tạo ra một loại mỹ vị… Khụ khụ, cực hạn.
Đương nhiên, cũng có thể tổ hợp thành mỹ vị thông thường. Việc này thì phải xem tâm tình của Hạ Tranh rồi.
Có lẽ cậu lúc này sẽ không có tâm trạng thử nghiệm món ăn mới đâu nhỉ?
Hiên Cảnh thầm cầu nguyện.
Lần này đồ Hạ Tranh mang ra, tất cả thoạt nhìn đều là thực vật cùng gia vị rất đỗi bình thường.
Một loại dầu có mùi hoa được trộn chung với dầu cá; nước trái cây thơm ngát thoa lên thịt cá phát ra tiếng xèo xèo vang dội; gan cá và một loại nấm nào đó được nghiền chung với nhau, bỏ thêm bong bóng cá; một loại bột trắng tựa như muối được trộn cùng với bột xương cá, vẩy đều lên hai mặt cá; rễ cây sở hữu mùi vị vô cùng đậm đà không ngừng được bôi lên thịt cá; cá dần dần tản mát ra hương khí chua cay không thua gì ban nãy. Loại vị đạo này cũng khiến cho người ta muốn ngấu nghiến, hận không thể ngay lập tức nhào về phía thịt cá mà cắn một miếng.
Chỉ ngửi mùi, Cát Hạ đã bắt đầu tưởng tượng ra tư vị của thịt cá ở trong khoang miệng.
Thời điểm hàm răng tiếp xúc với thịt cá tươi non, miếng thịt xốp giòn vừa vào miệng liền tan, nước sốt gừng tỏi thơm ngon phết bên trên cùng nước cá tiết ra kết hợp lại, tấu lên một khúc hòa âm làm lòng người kích động. Mà mùi trái cây chua chua ngọt ngọt cùng vị đạo tươi mát xen chút đăng đắng của thực vật, khiến cho hương vị của thịt cá càng thêm phong phú.
Bột bong bóng cá cùng nấm dại đã hoàn toàn hòa làm một thể, thấm vào thớ thịt mỡ màng ngoài giòn trong mềm. Đầu lưỡi nếm được xúc cảm xốp giòn mà non mịn, tựa như đang thưởng thức làn gió nhẹ cùng ánh tà dương hiện ra sau tật phong sậu vũ (mưa to gió lớn).
“Nướng xong.” Hạ Tranh lên tiếng cắt đứt ảo giác Cát Hạ tự huyễn tưởng ra từ mùi thơm của món ăn.
Hắn tiếp nhận cá nướng.
Chỉ là con cá nướng được xuyên qua bởi một cành cây vô cùng đơn giản, thoạt nhìn mộc mạc đến tột cùng. Thế nhưng vẻ ngoài giản dị, lại mang theo một loại mỹ cảm khiêm nhường. Gần như châu báu tuyệt đẹp cho dù chỉ được đặt trong chiếc hộp đơn sơ nhất, dưới ánh mặt trời, vẫn như cũ tản ra hào quang lóng lánh mê người không gì sánh được.
“Nếm thử đi?” Hạ Tranh dứt lời, liền chính mình tự thử trước một miếng. Nhãn tình cậu sáng lên, hiển nhiên là rất hài lòng với mùi vị của món cá nướng này.
Cậu lại thí nghiệm ra một loại vị đạo mới.
Loại hương vị này nói thế nào nhỉ, cực kỳ phong phú, tựa như từng cơn sóng trào đánh thẳng vào đầu lưỡi, quả thực vô cùng chấn động.
Thấy thần sắc thỏa mãn của Hạ Tranh, Cát Hạ không kịp chờ đợi liền lấy ra dụng cụ dùng bữa, chuẩn bị dùng dao nĩa ăn cá một cách ưu nhã.
Cho dù hắn đang đói đến sắp chết, cũng muốn ở trước mặt đối thủ, bày ra lễ nghi thanh nhã của hoàng tộc, tuyệt đối không thể lấy ác báo ác được (?).
Loại nhẫn nại này, hắn vẫn có.
Lực chú ý của Cát Hạ đều bị cá nướng mỹ vị cùng con sâu thèm ăn trong bụng hấp dẫn.
Cho nên hắn không thấy được vẻ bất đắc dĩ lộ ra thoáng chốc trong nhãn thần Hiên Cảnh.
Nhìn Hạ Tranh ăn đến mỹ mãn là thế, hắn có thể đại khái đoán ra mùi vị này là như thế nào rồi.
Hẳn là bánh ngọt vị chao (đậu hũ thúi), hoa quả vị cá nấu gì gì đó… Tràn ngập những mùi vị mới lạ a!
Hừ, nghĩ vậy, hắn chợt thấy thực tò mò, rất có xung động muốn nếm thử một miếng.
Tâm động không bằng hành động, Hiên Cảnh cũng sẽ không ở nơi dã ngoại mà còn bày vẽ lấy ra dao nĩa khay ăn, trực tiếp cầm nhánh cây, cắn một miếng thịt cá thơm nức.
Bỗng chốc, trước mắt hắn xuất hiện môt đàn… quái ngư Hoàng Văn đầu đội hoa dại, cổ (cá có cổ ư?) đeo những xâu trái cây rừng, có tay chân tựa như ếch nhái, bên hông quấn váy cỏ, mắt cá phồng lên, đang điên cuồng nhảy samba quanh đống lửa…
Hiên Cảnh nuốt thịt cá vào bụng, lắc đầu một chút, đem ảo giác xua đi.
Thật thần kỳ, lại ăn thêm một miếng.
Ơ, quái ngư Hoàng Văn thực sự đang nhảy samba nha, còn có một con môi thoa son đỏ mọng hướng về phía hắn mà phóng mị nhãn.
Tốc độ ăn của Hiên Cảnh rất nhanh, hắn lau miệng, tán dương: “Nhảy samba rất đẹp.”
Tuy là hình dáng quái ngư Hoàng Văn trông rất kỳ cục.
Hạ Tranh không nhịn được mà nghiêng đầu, vẻ mặt viết rõ hai chữ mê man.
Nhảy samba gì cơ? Không phải là đang ăn cá sao?
Mà Cát Hạ màu mè rốt cục đã đem thịt cá thấm nhuần hỗn hợp gan và nấm dại đặc sệt đưa vào trong miệng.
Thời điểm thịt cá lướt qua đầu lưỡi, trôi xuống cổ họng, Cát Hạ phảng phất thấy được một “mỹ nhân” ngư to bằng cái đùi đang bày ra các loại tư thế cám dỗ với hắn.
Cái quái gì vậy mình gặp quỷ ư?
Cát Hạ không tin lại ăn thêm một miếng to.
Lúc này, hình ảnh “mỹ nhân” ngư lại càng thêm rõ nét.
Chỉ thấy “mỹ nhân” ngư trang điểm đậm đội tóc giả, hướng về phía Cát Hạ mở rộng hai chân, mắt cá lồi lên lấp lánh hữu thần, môi cá khiêu gợi khi đóng khi mở.
“Anh đẹp trai, đè em đi.”
Hai mắt Cát Hạ phút chốc dại cả ra.
Cái loại đặc hiệu quái quỷ gì đây a!!!!! Hắn quả thực muốn ói luôn đó!!!!!
Ơ? Thế nào lại cảm thấy tinh thần lực đang được xoa dịu vậy nè.
Gặp quỷ rồi! Loại mùi vị kỳ quái này vậy mà sẽ sản sinh ra tác dụng trực tiếp đối với tinh thần lực?! Chẳng lẽ thẩm mỹ bản thân hắn có vấn đề, sinh vật nửa trên là cá nửa dưới nhân loại mới thực sự là mỹ nữ? Chỉ là do hắn không biết thưởng thức mà thôi?
Cát Hạ nhất thời lâm vào sâu trong nghi hoặc.
Hắn cảm thấy, chẳng những khẩu vị hoàn toàn biến mất, mà ngay cả xu hướng tính dục cũng sắp bị cải biến mất rồi.
Thực không hổ là mỹ thực đại sư a, một món ăn, lại có thể khiến cho người ta phải hoài nghi về nhân sinh, hoài nghi về bản thân, hoài nghi về hết thảy.