Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90

Chương 29





Nhân viên bảo vệ chạy tới, anh ta không kiên nhẫn vẫy tay: "Đi thôi.


Đi ra ngoài trước đi, cô bé, đừng làm khó tôi."Cao Nguyệt Nguyệt che nửa khuôn mặt như thể người bạn học cũ này đang khiến cô ta mất mặt, cô ta mắng Lý Thụy Hương: "Đi thôi.

Phiền muốn chết."Vừa rồi Diệp Chiêu vô cớ bị đẩy, trong lòng có chút khó chịu, cô nhìn chằm chằm người phụ nữ bá đạo nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho chú Tô, chú ấy bảo tôi đến đây, sau khi ra ngoài tôi vẫn sẽ gọi điện thoại cho chú ấy, tôi sẽ nói cho chú Tô biết bà cô này không cho tôi vào, nhất định đòi đuổi tôi đi.


Buông tôi ra, bà họ Bạch đúng không?"Nghe ba chữ "bà cô này" thật khó nghe, người phụ nữ sắp nổi trận lôi đình, nhưng khi Diệp Chiêu hỏi bà ta có phải họ Bạch không, sắc mặt người phụ nữ đột nhiên trở nên khó coi, giống như bị phủ một tầng bụi mịt mờ.

Lúc trước bà ta có nghe em gái nói con gái của ông chủ có chút ngốc, sao lại xảo quyệt như vậy chứ?Nhân viên bảo vệ rất thông minh, anh ta lập tức nhận ra điều gì đó liền hỏi: "Quản lý Bạch, để tôi đi gọi giám đốc Tô nhé?"Quản lý Bạch, Diệp Chiêu nghe vậy không nhịn được cười, thật là, đây là sợ cô đoạt mất chức quản lý nơi này hay sao?Bạch Vận Bình chỉ là không ngờ tới Diệp Chiêu có thể đoán ra bà ta là ai, bà ta hoàn toàn ngây người, chỉ có thể tiếp tục giả ngu: "Ai biết cô ta là ai chứ."Bà ta vừa nói xong, một người phụ nữ đã vội vàng đi xuống lầu, chắc là do nghe thấy lời vừa nãy của Diệp Chiêu."Diệp Chiêu?"Đây hẳn là thư ký của Tô Ứng Dân, Diệp Chiêu đáp lại bằng cách ném ba lô về phía sau."Xin lỗi, tôi định đón cô ở cửa, nhưng vừa rồi tôi nhận được điện thoại nên xuống muộn."Mọi người sửng sốt, lão Lý đã tránh sang một bên, Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt liếc nhau, không đoán được Diệp Chiêu quen biết với người có chức quyền nào.Bạch Vận Bình lúng túng cười nói: "Thư ký Lưu, đây là khách của giám đốc Tô sao, tôi nghe bọn họ nói cô bé này tới đây tìm việc, cho nên tôi mới nghĩ..."Thư ký Lưu chớp mắt nhìn Bạch Vận Bình nói:"Không có việc gì, Diệp Chiêu, chúng ta lên lầu đi."Diệp Chiêu đứng yên tại chỗ, cô nhìn chằm chằm Bạch Vận Bình: "Vừa rồi bà bảo tôi cút ra ngoài, lại còn đẩy tôi, bà không xin lỗi sao?"Bạch Vận Bình sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, bà ta biết hôn sự của em gái mình bị Diệp Chiêu quấy rầy, ai biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì.

Bà ta sợ em gái sẽ trách cứ nếu sau này không thể hàn gắn quan hệ với Diệp Chiêu nên Bạch Vận Bình cố nén uất ức cúi đầu xin lỗi Diệp Chiêu."Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không biết việc này, tôi thật sự nghĩ rằng cháu tới đây tìm việc."Đối với một lời xin lỗi không thành thật như vậy, Diệp Chiêu thực sự muốn ném cho bà ta một cái nhìn sét đánh."Tôi không chấp nhận một lời xin lỗi không chân thành như vậy."Khuôn mặt tươi cười của Bạch Vận Bình lập tức cứng đờ."Cha tôi thích tính sổ sau khi phân thắng bại nhưng tôi không giống ông ấy, tôi phải lập tức báo thù, muốn tôi tiếp nhận lời xin lỗi ư, rất đơn giản, bà chỉ cần đứng ở đây không nhúc nhích là được, và bà chỉ có thể về nhà sau khi tôi đi xuống.”Mọi người đều rất sững sờ.


Đây là tình huống gì thế này, cô gái nhỏ này có phần bắt nạt người quá rồi đấy, thông thường chỉ có Bạch Vận Bình dám đối xử với công nhân trong nhà máy như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.