Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90

Chương 4





Em kế Bạch Lộ là nữ chính trong sách, vừa thông minh lại có năng lực, sau khi tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng liền kế thừa việc kinh doanh của cha Diệp Tiêu, sau đó kết hôn với công tử nhà giàu của Cảng Thành.

Lần này Bạch Lộ không theo về, nghe nói cô ta phải ở trường học vì không được nghỉ lễ.

Bữa tiệc buổi tối vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ người nhà ra còn có mấy người bạn của cha Diệp Tiêu và dì Bạch, mấy người lớn ngồi một bàn, đám trẻ con được sắp xếp ngồi một bàn riêng.

Trừ lúc Diệp Định Quốc nhờ cô đi mua thuốc lá và nói chuyện khi ông vừa mới bước vào cửa ra, sau đó ông ta căn bản không nhìn cô thêm lần nào.


Trong mắt Diệp Định Quốc, Diệp Chiêu dường như trong suốt và không hề tồn tại vậy.

Trong nguyên tác còn có một điểm làm cho người khác cảm thấy đau lòng, đó là hàng năm cha và mẹ kế đều tổ chức sinh nhật cho người em kế kia, nhưng lại chưa từng tổ chức sinh nhật cho Diệp Chiêu lần nào, cho nên không ai nhớ rõ sinh nhật của nguyên chủ, cả đời cô ấy cũng chưa từng được ăn bánh sinh nhật.

Tình cảm cha con của nguyên chủ vốn xa cách, đây cũng là điều mà cô mong muốn, bởi vì Diệp Chiêu vốn lớn lên ở cô nhi viện, cô cũng không có bất kì hi vọng hay khao khát tình cảm gia đình nào.

Cô thật sự cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với những mối quan hệ tình thân như này lắm.

Diệp Chiêu vừa nghĩ vừa bưng một bát cơm đầy, cô ăn cũng rất nhanh, trong bữa tối cô còn nghe thấy bạn của cha hỏi thăm tình hình của mình.

Chỉ nghe Diệp Định Quốc hừ lạnh một tiếng với vẻ khinh thường, sau đó nói: “Nó giả vờ bệnh để không thi đại học.

Dù sao có thi cũng không đậu, kiểu gì cũng mất mặt.


”Diệp Chiêu nhân cơ hội làm rơi chén, Tiểu Cầm đang ăn thịt kho ở bên cạnh sợ hãi run lên, cô bé vội vàng kéo quần áo của chị họ mình.

Nghe thấy tiếng ném bát, Diệp Định Quốc quay lại và nhìn cô chằm chằm.

Diệp Chiêu kéo bàn tay nhỏ của Tiểu Cầm ra rồi trở về phòng.

Lúc này Bạch Vận Liên cũng không dám đổ thêm dầu vào lửa, hiện tại bà ta còn chưa lấy được giấy đăng kí kết hôn, người ta nói đánh gãy xương cốt cũng còn liền gân mà, bà ta nhân cơ hội thêm dầu vào lửa thì có vẻ nhỏ nhen quá rồi, vì vậy đành phải đứng ra hòa giải nói: “Tiểu Chiêu bị bệnh thật, đừng nghe lão Diệp nói linh tinh.

”Diệp Định Quốc lắc đầu: “Nó thậm chí còn không bằng một ngón chân của Bạch Lộ nữa là!”Mọi người cười khuyên ông ta đừng tức giận, nuôi được con gái lớn đến vậy, còn học hết cao trung là đã không tồi rồi.

Trịnh Thu Hà không ngờ tính tình của Diệp Chiêu ngày càng lớn mật, còn dám phát giận trước mặt mọi người, vì vậy bà ta liền vội vã theo vào phòng.

Diệp Chiêu ngồi xổm trên mặt đất xem xét đồ đạc, bác hai ngồi ở mép giường nhéo thật mạnh vào người cô.


“Mày ném bát làm cái gì? Ai cho mày lá gan đó hả?”“Cút ra!” Diệp Chiêu bị đau nên lùi lại phía sau.

Câu “Cút ra” này cực kì nặng lời, Trịnh Thu Hà nhìn ngoài cửa liếc mắt một cái, nhưng cũng không tức giận được, chỉ có thể nhẹ giọng cảnh cáo: “Đừng có cáu kỉnh nữa, đến lúc đó một đồng mày cũng không lấy được đâu, chờ mà uống gió Tây Bắc đi chứ tao với bác trai của mày cũng không nuôi nổi mày.

”Ném mảnh nhang muỗi nhỏ nhặt được trở lại đĩa, Diệp Chiêu ngẩng đầu nhìn bác hai, bóng đèn trong phòng tỏa ra tia sáng lờ mờ hắt lên gương mặt của bà ta.

“Cháu sẽ không cãi nhau với ông ấy nữa.

”Trịnh Thu Hà đè nén lửa giận, thấp giọng dỗ dành: “Ngoan ngoãn một chút, dỗ cha cháu trước đi, lấy tiền xong lại tính tiếp.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.