Bá Chủ Thu Mua

Chương 119: Bán lại khách sạn không?



Hác Mãnh bắt taxi về đón Quả Quả, hôm qua đã hứa dẫn cô nhóc đi dự tiệc tối nay rồi, không thể nuốt lời. Người lớn đã hứa với trẻ con thì phải làm được, nếu không sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ tới suy nghĩ của bọn nhóc.

Trở lại cửa hàng, Quả Quả đã thay một bộ quần áo mới, trông rất xinh xắn giống như một tiểu thiên sứ, ánh mắt đầy háo hức.

“Hác Mãnh thúc thúc về rồi, cháu đã bảo thúc thúc sẽ không nói dối người ta mà, dì Tiểu Mị cứ nói lung tung!” Quả Quả vốn đang có phần buồn bã, vừa thấy Hác Mãnh trở về thì lập tức ánh mắt lóe lên sự vui mừng, sung sướng reo lên.

Hác Mãnh liếc nhìn Thường Mị, nghe những điều Quả Quả vừa nói, hắn cũng có thể đoán được cô nàng hàng xóm này nói xấu mình rồi.

Ngụy Thục Phân cũng biết hôm nay Hác Mãnh muốn dẫn Quả Quả ra ngoài chơi, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Hay là đừng đưa nó đi, tránh phiền toái”

Nghe thấy lời của mẹ, khóe mắt của tiểu nha đầu trở nên đỏ hoe, quay lại nhìn Hác Mãnh đầy trông mong, hiện tại cô nhóc chỉ sợ Hác Mãnh thật sự sẽ không dẫn mình đi!

Hác Mãnh lắc đầu cười nói: “Như vậy sao được, hôm qua chúng ta đã nói rồi mà, cũng chẳng phiền toái gì đâu. Chúng ta bắt taxi đi, kết thúc thì ngồi taxi về, rất thuận tiện, hai người cứ ăn cơm tối đi nhé!” Nói xong liền bế bổng tiểu nha đầu lên.

“Hì hì!” Quả Quả vui mừng cười, ôm lấy cổ Hác Mãnh rồi hôn lên má hắn một cái, nói: “Hác Mãnh thúc thúc là số 1 nha!”

Phía đông Thạch Thành, khách sạn Tinh hồ.

Bắt taxi, dẫn theo Quả Quả đến nơi cũng chỉ mới hơn 6h chiều, Hác Mãnh nắm lấy cánh tay nhỏ bé của tiểu nha đầu, bước vào khách sạn. Cô nhóc bình thường rất ít khi đi ra ngoài chơi, hầu như chỉ quanh quẩn ở nhà, không xem hoạt hình thì cũng là đọc sách, hiện tại cô nhóc đang mở to mắt nhìn khắp xung quanh, dường như rất tò mò với tất cả mọi thứ.

“Hoan nghênh quý khách!”

Nhân viên tiếp tân tươi cười, cúi đầu chào Hác Mãnh. Khách sạn quốc tế Tinh Hồ là khách sạn 5 sao có đủ các loại hình dịch vụ giải trí, ăn uống, nghỉ ngơi… trang hoàng rất xa hoa. Đi từ cửa vào trong tầm 20m là đại sảnh, giữa sảnh là một tòa giả sơn cao tầm 3-4m, trên đỉnh có một dòng suối nhỏ chảy xuống, phía dưới là một cái ao không hề nhỏ, bên trong nuôi một bầy cá chép lớn.

“Thúc thúc, nơi đó có cá kìa!” Quả Quả cao hứng lôi kéo Hác Mãnh đi về phía hòn giả sơn. Hác Mãnh cười cười, không ngăn cản cô bé!

“Đinh: Hệ thống phát hiện ra vật phẩm có giá trị rất lớn: đá Hùng Hoàng cực phẩm, xin trưởng trạm chú ý!”

Đá Hùng Hoàng cực phẩm?

Hác Mãnh hơi sửng sốt một chút, trong lòng tự nhủ chẳng nhẽ chính là hòn giả sơn này? Nhìn qua quả thật là có chút màu vàng, dòng suối chảy từ đỉnh xuống bao trùm toàn bộ bề mặt đá, khối đá này e rằng chí ít cũng nặng hơn mười mấy tấn! Không biết trạm Thu Mua sẽ trả bao nhiêu?

Bất quá có hai chữ “rất lớn” thì giá tiền khả năng sẽ không thấp.

Có ao nước ngăn cách, Hác Mãnh không thể lại gần để sờ vào khối đá Hùng Hoàng này, cho nên hắn cũng không nắm thêm được thông tin cụ thể!

“Hi hi, nước mát quá!” Quả Quả quỳ bên cạnh ao, tay vẩy vẩy nước về phía đàn cá. Ao khá lớn, bên trong cá chép không ít, nhưng mực nước cũng không quá sâu, chỉ tầm 1m!

“Xin lỗi, ở đây cấm khách nghịch nước ạ!” Đúng lúc đó có một nhân viên bước tới, mỉm cười nhắc nhở.

Quả Quả có chút sợ hãi, chạy tới trốn sau lưng Hác Mãnh, ánh mắt vừa len lén nhìn đối phương, vừa lưu luyến nhìn đàn cá chép trong ao, hiển nhiên là muốn chơi thêm lúc nữa. Trẻ con đều thích nghịch nước, huống chi trong nước có cả cá chép. Phỏng chừng hiện giờ cô nhóc đang còn muốn sờ vào cá nữa ấy chứ.

Hác mãnh đứng lên, cười nói: “Chúng ta xem chút thôi, đi ngay giờ. Ngươi cứ làm việc của ngươi, không cần quan tâm tới bọn ta!"

"Ở đây cấm khách nghỉ chân quá lâu, xin mời dời bước ạ!" Nhân viên phục vụ cũng không rời đi, tiếp tục nói.

Hác Mãnh khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi hãy gọi người quản lí nơi này đến đây cho ta!”

Nhân viên phục vụ sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi móc bộ đàm ra. Xử lý tranh cãi đương nhiên đều phải cần quản lý ra mặt, chứ không tới lượt một nhân viên nhỏ nhoi như hắn. Chức trách của hắn chỉ là trông chừng hòn giả sơn, ao nước và đàn cá, mà những thứ này cũng chính là bảo bối của ông chủ, có ý nghĩa phong thủy rất quan trọng.

“Chào ngài, tôi là Long Mai Mai - quản lý tiền sảnh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài?” Một nữ nhân xinh đẹp mặc đồng phục màu đen mỉm cười bước tới, đôi giày cao gót bước trên nền gạch phát ra những tiếng lộp cộp nghe rất êm tai.

“Khách sạn của các ngươi có bán khối đá này không?” Hác Mãnh chỉ vào khối đá Hùng Hoàng cực phẩm, cười hỏi.

Long Mai Mai sửng sốt. Nàng công tác ở nơi này đã gần 3 năm, gặp qua đủ dạng thực khách, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người muốn hỏi mua khối đá đó!

Nàng vẫn giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt, nói: “Xin lỗi, đây là khối đá trang trí của khách sạn, không bán ra ngoài!”

“Giá cả không thành vấn đề!” Hác Mãnh không bỏ cuộc.

Long Mai Mai mỉm cười lắc đầu, khối đá đó chính là được ông chủ tự mình nhờ thầy phong thủy mua về, nghe nói trên dưới 1 triệu. Thậm chí cả ao nước và đàn cá chép cũng không hề rẻ, chi phí vận chuyển, lắp đặt…v…v… hết thảy cộng lại chỉ sợ là hơn 10 triệu, người bình thường mua nổi sao? Cho dù mua nổi nhưng ông chủ mất rất nhiều công sức mới sở hữu được, chắc gì đã chịu bán!

Hác Mãnh quay đầu nhìn khối đá Hùng Hoàng cực phẩm kia, trong lòng như bị mèo cào. Lúc bình thường, trạm Thu Mua rất ít khi đưa ra nhắc nhở. Lần trước là ngọc Thanh Long, lần này là đá Hùng Hoàng cực phẩm.

“Vậy ngươi hãy liên lạc ông chủ của ngươi, hỏi ông ta có muốn bán lại khách sạn này hay không?” Hác Mãnh chợt nói.

Nghe vậy, gã nhân viên đứng cạnh Long Mai Mai liền sợ hết hồn: Đây là người như nào vậy? Vì một khối đá mà muốn mua lại cả khách sạn này! Khách sạn quốc tế Tinh Hồ tuy không phải là khách sạn sang trọng nhất Thạch Thành, nhưng cũng là xếp trong top thương hiệu nha. Trên dưới 7 tầng lầu, chiếm diện tích mấy chục ngàn m2, 130 gian phòng, phục vụ đa dạng từ ăn uống, giải trí, tập gym…v…v… Chính là một khách sạn tổng hợp quy mô lớn. Giá trị sẽ không thấp hơn 300 triệu.

“Ngài không phải đang nói đùa đấy chứ?” Long Mai Mai gượng cười, hỏi.

Hác Mãnh cười nói: “Đùa gì! Ta thật sự muốn mua lại khách sạn này. Như vậy đi, ta sẽ lưu lại số điện thoại, nếu như ông chủ của các ngươi có ý định bán, thì hãy bảo ông ấy gọi cho ta.

“Được rồi!”

Long Mai Mai không xác định được có phải Hác Mãnh đang nói đùa hay không, nhưng nếu như người này không bị tâm thần hoặc không phải là đang giả bộ, vậy thì đây chính là một đại nhân vật mà người bình thường như nàng không trêu chọc nổi! Có người nào vừa mở miệng là muốn mua lại khách sạn 5 sao chứ? Điều đó cần rất nhiều tiền, rất nhiều can đảm nha!

Hác Mãnh cười nói: “Cô nhóc này rất thích lũ cá trong ao, hơn nữa bằng hữu của ta cũng chưa tới, chúng ta muốn chơi ở đây một lát, không vấn đề gì chứ?:

“Việc này… được rồi, nhưng có điều xin ngài đừng nên nghịch nước trong ao, bằng không chúng tôi sẽ khó ăn nói. Ông chủ chúng tôi đã đặc biệt dặn dò phải chú ý nơi này, hơn nữa cá trong ao đều là được vận chuyển từ ngoài vào!” Long Mai Mai suy nghĩ một chút, mỉm cười nói.

“Được!” Hác Mãnh gật đầu, cũng không làm khó đối phương.

Hác Mãnh xoa xoa đầu Quả Quả, cười nói: “Chỉ được đứng nhìn chơi chứ không được nghịch nước nhé, nếu không vị tỷ tỷ này sẽ không cho cháu xem nữa đâu đấy!”

“Vâng!” Quả Quả ão não gật đầu, bất quả ánh mắt vẫn khẽ đảo, không biết trong bụng đang nghĩ gì!

Tầm 7h, Dương Tiểu Song gọi điện tới, hỏi Hác Mãnh hắn đang ở đâu.

“Ta đang ngắm cá chép ở đại sảnh khách sạn Tinh Hồ đây, đến rồi à?” Hác Mãnh cười nói.

Dương Tiểu Song liếc mắt, cúp điện thoại, từ chỗ cửa xoay của khách sạn đi tới, tiểu Phượng theo bên cạnh, miệng nhỏ lẩm bẩm nói: “Tới sớm không nói, làm bọn ta còn tưởng ngươi quên rồi. Vào đi thôi, phòng đã sớm chuẩn bị, mọi người cũng đã đến đông đủ, chỉ thiếu ngươi thôi!”

Nói xong nàng quay sang nhìn Quả Quả, cười hỏi: “Con gái của ngươi à?”

“Ặc, ngươi nhìn ta có giống người đã có con gái không?” Hác Mãnh gượng cười.

“Cô nhóc này là Quả Quả, cháu của ta!”

“Cháu ruột?” Dương Tiểu Song hai mắt mở lớn, cười đùa.

“Không phải, nhóc là con gái nhân viên trong cửa hàng của ta, tuy nhiên cũng không khác ruột thịt là mấy!” Hác Mãnh cười giải thích, sau đó liền dắt tay Quả Quả, nói:

“Đi ăn cơm thôi, lát nữa trước khi về hẵng lại xem tiếp, nếu thích cá chép thì đợi có dịp thúc sẽ mua cho cháu vài con nuôi ở nhà chơi!”

“Hay quá, đến lúc đó Quả Quả sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc chúng, nuôi chúng béo trắng rồi sau đó bảo mẹ làm cá kho tộ để ăn!” Cô nhóc vừa nói vừa liếm môi theo bản năng.

Ha ha!

Dương Tiểu Song và tiểu Phượng đều bị cô bé làm cho bật cười.

Hác mãnh cũng dở khóc dở cười, thì ra muốn nuôi cá chép là để làm thịt à!

“Em gái thật là đáng yêu nha, lại đây để chị ôm chút nào, lát nữa chị sẽ cho em ăn ngon. Em thích ăn gì nào, nói cho chị biết đi?” Dương Tiểu Song tràn đầy yêu thương, ánh mắt lóe lên, đoạt Quả Quả khỏi tay Hác Mãnh.

…..

Trong phòng có không ít người, cả nam lẫn nữ khoảng tầm 20 người, ngoại trừ đám tiểu Yến, tiểu Mỹ thì những người còn lại Hác Mãnh đều không quen, nhìn tuổi tác thì hẳn đều là bạn học của Dương Tiểu Song.

“Sau này họp lớp thì nói là họp lớp, đừng nói là tiệc mừng long trọng gì gì đó, thiếu chút nữa làm ta mặc âu phục, đeo cà vạt tới đây!” Hác Mãnh cười nói.

Dương Tiểu Song trừng mắt, không thèm đếm xỉa đến hắn, ôm Quả Quả đi vào phòng. Cô nhóc vừa ‘ra sân khấu’ thì ngay lập tức trở thành tiêu điểm. Lớn lên rất đáng yêu, miệng nhỏ chúm chím, có ai mà không thích chứ! Mọi người đều muốn ôm hôn, mà cô nhóc cũng không sợ người lạ, không từ chối bất kì ai.

“Đáng nhẽ tiểu Song không nên tổ chức tụ họp thế này, nhưng cô cũng không tiện xen vào, dù sao tiền bạc cũng là tự nó kiếm được. Đã làm phiền cháu phải đi một chuyến, thật ngại quá!” Dương Lam ngồi xuống chào hỏi với Hác Mãnh, áy náy mỉm cười.

Trong lòng Hác Mãnh luôn cho là, ngoại trừ hắn và vị Dương Lam – mẹ của Dương Tiểu Song này là người lớn, còn những người khác chỉ tính là ‘trẻ con’. Nhưng trên thực tế thì ở trong mắt người khác, Hác Mãnh hắn cũng chỉ là ‘trẻ con’ mà thôi.

“Không sao ạ! Ra ngoài tụ họp cũng rất tốt, cháu vẫn hi vọng sau này tổ chức thêm nhiều lần tụ họp như này, rồi gọi cháu tới tham dự. Ha ha, được ăn uống miễn phí rất sướng a!” Hác Mãnh cười nói.

Dương Lam tuy cười theo nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự. Hai người ngồi cùng một chỗ trò chuyện câu được câu chăng, chờ đám Dương Tiểu Song gọi đồ ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.