Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 53: Nguyên du trò chơi



"Phải rồi, ta cũng không biết ai là người của Vân Gia vậy nên nếu có giết nhầm ai thì cũng mong lượng thứ." Nguyên Du bình thàn nói, hắn nói xong còn nở một nụ cười vô cùng thản nhiên, hắn cũng chỉ là nói cho có lệ vậy thôi, một khi hắn đã muốn giết người thì đa phần không được mấy người có thể sống sót, mà dù có sống sót thì toàn sống thực vật hoặc thành phế nhân.

Nghe thấy lời Nguyên Du, các vị khách lập tức lục tục đứng dậy, Nguyên Du nhìn thây cảnh này cũng chỉ nở một nụ cười hờ hững, dù giao tình có sâu thế nào nhưng đứng giữa lành răn cái chết và sự sống thì sẽ chẳng có ai dại mà hi sinh cho kẻ có thể đạp mình xuống bất kì lúc nào. Trong số những vị khách ở đây chắc chắn không ít người có giao tình thâm sâu với Vân Gia, nhưng nếu buộc phải chọn giữa Vân gia và sự sống, gần như chả có ai chọn Vân Gia cả.

Nhìn ra phía cổng, đã có vài người lợi dụng tình cảnh hỗn loạn này để thoát thân, Nguyên Du nở một nụ cười lạnh, hôm nay các ngươi đến xem Vân Nhược Hân bị làm nhục vậy thì ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là địa ngục. Nguyên Du một tay bế Vân Nhược Hân lên, tay còn lại đã xuất hiện Long Nha Đao, hắn nhanh chóng chém ra một đao. Một đao này chém ra một cách vô cùng bình thường nhưng đó là khi không có sức mạnh bóng tối phụ trợ, theo một đao của hắn chém ra, bóng tối lập tức tụ tập thành một lưỡi đao bay tới những tên tội nghiệp kia với một tốc độ không tưởng nổi. Không để bọn hắn phản ứng lại lưỡi đao kia đã chém xuyên qua người bọn hán, kéo theo một tiếng rít gió thật to. Mấy tên kia hoảng sợ, cố gắng dùng linh khí tạo thành một lớp giáp, cảm thấy sau khi lưỡi đao kia chém qua cũng không có gì lạ xảy ra, bọn hắn bắt đầu nổi gân xanh, hóa ra từ đầu đến giờ đều là bị tiểu tử này chơi một vố.

Ngay khi bọn hắn định tiến lên tẩn cho Nguyên Du một trận bỗng một cơn đau nhói từ vị trí bị chém lúc nãy hiện lên trong đầu, bọn hắn khó khăn cúi người xuống, hình ảnh sau đó khiến bọn hắn khiếp sợ đến tận lúc chết. Lưỡi đao tưởng chừng như bình thường lúc nãy hóa ra đã sớm chém đứt đôi người bọn hắn nhưng do tốc độ quá nhanh thành ra cơ thể vẫn chưa phản ứng kịp, thành ra lúc này mới phát tác. Nửa thân trên của bọn hắn nhanh chóng trươt ra khỏi eo, vô lực ngã sấp xuống nền đất, nửa thân dưới cũng theo đó mà đổ sập xuống, máu tươi lập tức trào ra, từ nửa thân trên, ruột gan thông qua vết cắt chỉnh tề kia chậm rãi trượt ra ngoài tạo nên một khung cảnh vô cùng tanh tưởi. Nguyên Du một đao tùy ý, nhanh chóng giải quyết gần chục người.

"Ây, thật đúng là thiếu kiên nhẫn, chịu khó nghe ta nói một chút không tốt sao?" Nguyên Du quay người, chậm rãi rảo bước đến mấy tên vừa bị mình chém cho đứt đôi người kia, ngồi xổm trước một tên, luyến tiếc nói. Mấy tên này thực sự quá mức vội vàng rồi, trò chơi còn chưa chính thức bắt đầu đâu. Từ giây phút bọn hắn quyết định đứng xem Vân Nhược Hân gả đi, nâng rượu chúc mừng kia hắn đã sớm không còn xem bọn hắn là đồng tộc nữa rồi, mà là một thứ gì đó còn thấp hơn rất nhiều. Nguyên Du đứng dậy, một tay bế Vân Nhược Hân, tay còn lại khẽ xoa xoa má nàng, ôn nhu hỏi:

"Nhược Hân, nói cho ta biết, ai khi dễ nàng, ta thay nàng lột da hắn." Vân Nhược Hân nghe Nguyên Du nói liền rúc vào lòng hắn, sau đó thỏ thẻ nói:

"Ta không quan tâm ai khi dễ ta, ta chỉ muốn mọi thứ mau kết thúc, để ta có thể cùng chàng sống hết phần đời này." Nguyên Du nghe Vân Nhược Hân nói liền cười nhẹ một tiếng, hơi khom người hôn thái dương nàng một cái. Vân Nhược Hân đây là không muốn hắn quá mức khát máu, nàng muốn hắn nhanh chóng kết thúc kẻ chủ mưu sau đó cùng nàng trở về chứ không phải là giết hết tất cả mọi người ở đây. Xoa xoa đầu nàng một chút, đây là lần duy nhất mọi người thấy hắn bày ra vẻ mặt như vậy kể từ lúc bước vào đây, Nguyên Du không quan tâm bọn hắn, quay đầu đối với Lâm Vũ Thần nói:

"Tiểu tử lại đây, liệu mà bảo vệ nàng ấy cho tốt, nàng ấy mà mất một cọng lông, ta bẻ đầu ngươi!" Nguyên Du nửa uy hiếp nửa trêu đùa nói, lời trêu đùa có thể giả nhưng lời uy hiếp chắc chắn là thật, nàng mà bị làm sao Nguyên Du cũng không quan tâm đến chuyện có đấu công bằng hay không mà sẽ bẻ đầu hắn ngay lập tức. Lâm Vũ Thần nghe ra giọng điệu của Nguyên Du liền hơi nổi da gà, hắn có lúc sẽ có những câu đùa khiến người ta sởn gai ốc như vậy nhưng một số sẽ không là một lời nói đùa nếu hắn làm trái ý Nguyên Du. Tuy nhiên nghe thấy là vậy hắn cũng không dám tiến lên, đó là nữ nhân của Nguyên Du ca a, hắn cứ tùy tiện tiến lên đụng chạm da thịt của nàng, dù nàng không để ý nhưng chắc chắn Nguyên Du ca sẽ để ý, đến lúc đó không chừng cái kết của hắn còn thảm hơn mấy người ở ngoài cổng. Thấy Lâm Vũ Thần cứ do dự mãi không tiến lên, Nguyên Du cũng không cảm thây gì, bởi hiện tại trong lòng hắn chỉ có nhu tình dành cho Vân Nhược Hân, thấy tiểu tử kia không dám tiến Cơ Thanh Huyền liền chủ động tiến lên, đón lấy tình địch của mình, nàng tuy dồng ý cho hắn có nhiều vợ nhưng cho vợ cả một cái hạ mã uy cũng không phải là không thể. Nguyên Du thấy Cơ Thanh Huyền vậy mà chủ động đón lấy Vân Nhược Hân trong lòng liền có cảm giác không lành, chỉ mong sao hai nữ nhân này hòa hợp với nhau mới tốt. Đón lấy Vân Nhược Hân, nàng cùng với tiểu tử Lâm Vũ Thần kia tiến vào trong đại sảnh, ở ngoài này một lát nữa sẽ có gió tanh mưa máu, bọn họ nên tránh trước mới tốt.

Sau khi tất cả mọi cản trở đều biến mất, nụ cười của Nguyên Du dần tắt, thay vào đó là một vẻ lạnh lẽo như băng, cùng với khí thế như hồng hoang mãnh thú kia liên tục trào ra. Lúc này trên vai hắn chợt xuất hiện một đầu sói nhỏ, chính là Tiểu Lang, đây là do hệ thống tự tiện quyết định không cần thông qua ý hắn. Mà đã là do hệ thống làm vậy hẳn cũng không có hại cho hắn. Nhìn lấy đám người tội nghiệp đang chò đợi bản án dành cho mình, Nguyên Du nở một nụ cười giếu cợt, một trong nhưng thứ cấm kị của hắn chính là không giết sinh vật sơ sinh và người vô tội, và thật xui xẻo làm sao ở đây không có ai lọt vào hai tiêu chí miễn tử của hắn, ở đây nữ nhân cũng có một số nhưng đều là nữ nhân với nhau nhưng bọn hắn lại không đồng cảm với Vân Nhược Hân, thành ra hắn cũng không thèm dặt cái hạn chế kia của mình ở đây. Ánh mắt hắn lúc này nhìn về một góc, một trung niên nam tử đang trốn chui trốn nhủi đang trốn ở một góc, Nguyên Du từ khi bước vào đã sớm chú ý hắn, nghe theo lời mấy tên kia thì hẳn hắn là gia chủ Vân Gia, đồng thời cũng là người mang đến sự bất hạnh cho Vân Nhược Hân, chỉ nghĩ về đêm qua nàng bị hắn tra tấn đến mức thanh máu giảm còn 5% là hắn đã sôi máu lên rồi, tên này thiên đao vạn quả cũng không đủ. Hắn ánh mắt khó khăn dời đi, món chính lúc nào cũng để gần cuối cùng, vậy nên mạng chó của hắn tạm cứ giữ vậy. Nguyên Du quay đầu đối với đám người, nở một nụ cười ấm áp, nói:

"Vậy, để ta giới thiệu, ta gọi Nguyên Du, đồng thời cũng là nam nhân của Vân Nhược Hân. Hành động hôm nay của các ngươi khiến ta cực kì, cực kì sôi máu a..." Nói đến đây áp lực như thủy triều trào ra, áp đến mức một số tên thậm chí thổ huyết tại chỗ. "...Nhưng, ta là một người rất nhân hậu và đầy lòng vị tha. Vậy nên.... nếu muốn sống, các ngươi chỉ cần làm một việc mà thôi..." Nói tới đây Nguyên Du lại nở một nụ cười lạnh lẽo. mấy tên kia nghe thấy lời Nguyên Du nói đã sớm gấp gần chết, mà hắn cứ nói một câu lại biểu cảm một lần thành ra khiến mọi người ở đây trong lòng ai cũng vô cùng khó chịu kiêm bất lực. "Đó là... giết sạch người Vân GIa, chỉ cần các ngươi làm vậy, ta đảm bảo sẽ cho các ngươi về với vòng tay gia đình." Hai chữ "gia đình" Nguyên Du nhấn mạnh vô cùng, giống như để cảnh báo bọn hắn. Những người kia nghe thấy lời Nguyên Du, trong lòng nhanh chóng quyết định, vũ khí liền xuất hiện ở tay, hôm nay Vân GIa nếu không diệt thì chính là ngày tử của bọn hắn. Nguyên Du thấy vẻ quyết tâm của bọn hắn liền nở một nụ cười hài lòng, trò chơi Diệt Gia bây giờ mới chính thức bắt đầu,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.