Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 86: Đối chiến bốn sát thủ



Bốn tên kia bị khiêu khích cũng không lập tức xông lên, một chiêu lúc nãy đã đánh động sự cảnh giác của bọn hắn. Tên có vẻ cầm đầu kia cảnh giác lượn xung quanh Nguyên Du. Thấy không tên nào dám xông lên làm chim đầu đàn Nguyên Du cũng không gấp, lại cười nói:

"Các ngươi nghĩ chỉ cần đứng im một chỗ là ta không có biện pháp sao?" Lời nói vừa dứt, từ dưới chân bọn chúng lại xuất hiện lít nha lít nhít trường mâu. Hiện tại trong thực chiến hắn cũng chỉ có chiêu Ảnh Mâu là có thể đánh, may mà hôm qua vừa diệt xong Vân gia nên cũng nhận được kha khá chiêu mới bằng không cách đánh của hắn sẽ trở nên rất tù.

Lại bị tấn công bằng phương thức vừa nãy, tất cả rất nhanh chóng tránh ra, vô cùng quyết đoán xông tới, sau lưng còn hiển hiện Chiến Hồn. Song Kiếm Đường Lang, Vô Ảnh Hầu, Kim Ti Xích cùng với Lục Độc Thích Vị, một con bọ ngựa, một con khỉ, một sợi xích cùng với một con nhím, nhìn sơ qua bọn chúng cũng có thể nắm rõ được phong cách chiến đấu của bốn người.

Tên sở hữu Song Kiếm Đường Lang xông tới trước, hai tay cầm hai kiếm đánh với Nguyên Du. Nguyên Du thấy người đi đầu là tên này sắc mặt nhất thời có chút phiền muộn, hai tay hai kiếm đã không nói bây giờ lại còn cái Chiến Hồn cũng thuộc loại chiến đấu sau lưng, Nguyên Du nếu muốn thắng rất khó khăn. Tên kia hiển nhiên cũng biết được điều này, Nguyên Du hiện tại trọng thương chưa lành, để hắn tiến lên chặn đường là phù hợp nhất. Hai thanh kiếm trên đầu bọc một lớp linh khí, nhất tề chém thẳng xuống đầu Nguyên Du.

Song Kiếm Trảm!

Nguyên Du tuy có Long Lân Giáp nhưng cũng không dám lấy thân ra đỡ, lập tức quạt một đao lên.

Đao Nghịch Hành Không!

Từ trên thân đao của hắn chợt bộc phát ra một loại khí thế, toàn bộ linh khí của hắn chỉ tụ lại chưa tới một giây sau đó lại bộc phát ra theo hướng chém của lưỡi đao, tạo thành một vệt sáng dài dưới ánh trăng mờ ảo. Đao kiếm đụng nhau, ngay lập tức một kiếng "keng" giòn giã vang lên, lưỡi công của thanh kiếm tuy đã bị chặn lại nhưng sắc mặt của Nguyên Du lại không chút nào tốt hơn, hắn ngay lập tức lùi một bước, thân đao xoay vòng giữa không trung, đánh bật hai lưỡi kiếm của tên kia.

Nhưng ngay giây phút hai thanh kiếm vừa bật ra thì một loạt phi tiêu đã hướng thẳng đầu hắn ném tới, bên phải là một sợi dây xích đang xé gió quật tới sau lưng, bên phải lại là tên sở hữu Vô Ảnh Hầu, hắn đang cầm một cây đoản đao nhắm thẳng vào động mạch cổ của Nguyên Du. Nguyên Du lúc này lâm vào tình cảnh bốn phương gặp địch, trên có phi tiêu đoạt mạng, hai bên cùng sau lưng lại bị chặn đứng khiến hắn nhất thời không có chỗ trú thân. Tuy lâm vào tình cảnh thế này nhưng Nguyên Du vẫn tỏ ra không chút hoảng sợ, chỉ thấy hắn ngồi thụp xuống, sử dụng Điều Khiển Bóng Tối.

Hắc Kén!

Đây là tên chiêu hắn vừa đặt, dựa trên nguyên lí sử dụng Ảnh Mâu hắn cũng lấy bóng tối từ xung quanh hình thành xung quanh mình một cái kén vững chắc. Cái kén hình thành với một tốc độ không thể tưởng tượng, chưa tới một giây xung quanh hắn đã hình thành một lớp vỏ bọc đen tuyền. Tuy nhìn rất mỏng manh nhưng khi nó đón nhận tất cả đòn đánh thì không ai dám nghĩ như vậy nữa. Trái với suy nghĩ của mọi người, khi sợi xích, đoản đao cùng phi tiêu đâm vào cái kén tiếng "keng" vang giòn không vang lên mà trái lại là một tiếng "bịch" giống như chém vào một đám bông gòn nhưng lại có sự dẻo dai của cao su nhưng kiêm thêm khả năng cứng cáp của sắt thép. Lãnh nhận vết thương, thân kén tưởng như rất dễ rách kia chỉ là lõm vào một chút sau đó lại bật ra như không hề có chuyện gì. Tên cầm đoản đao khi đâm vào hắn cảm tưởng như đây chính là một bức tường cao su đàn hồi tốt vô cùng, mặc kệ hắn dùng bao nhiêu sức nhưng chỉ cần hắn hơi thả lỏng là cái thân kén kia lại bật lại đòn đánh của hắn.

Nguyên Du cứ như vậy an ổn sống qua đợt tiến công này, lúc sáng sở dĩ hắn không sử dụng chiêu này một là do không có quá nhiều bóng, cái này khiến hắn có chút lo lắng tốc độ hình thành vỏ kén. Thứ hai chính là hắn muốn biết được giới hạn bản thân. Thứ ba chính là không muốn bộc lộ con bài của mình. Sau khi trốn qua được một đợt, cái kén với một tốc độ nhanh đến đáng sợ mọc ra tua tủa trường mâu đâm thẳng tứ phương tám hướng.

Ảnh Mâu + Hắc Kén = Kén Gai

Chiêu này hắn cũng chỉ mới vừa nghĩ ra, cùng đồng thời dựa trên nguyên lí sử dụng Ảnh Mâu. Nếu ảnh mâu trồi lên từ bóng vậy tại sao không nghĩ nó cũng là một phần cái bóng? Dựa theo suy nghĩ đó, Nguyên Du lấy thân kén làm bóng, thử nghiệm cho Ảnh Mâu phóng ra từ trên đó, kết quả là ý nghĩ của hắn đã đúng và cho ra thành quả như hiện tại.

Tên cầm đoản đao do còn mất thăng bằng do bị phản đòn, tạm thời không có khả năng di chuyển, thấy lít nha lít nhít trường mâu đâm tới hắn liền có chút hoảng. Vội vàng triệu hồi Chiến Hồn chắn trước người chặn đòn nhưng cũng chỉ chặn được chưa tới mấy giây đã chậm rãi mờ ảo rồi biến mất, nhưng cũng nhờ mấy giây này hắn đã lấy lại được thăng bằng, an toàn rút lui.

Tặc lưỡi vì đòn tấn công của mình lại không đả thương được ai, Hắc Kén ngay lập tức hạ xuống, bằng một tốc độ không tưởng Nguyên Du liền xông tới đối thủ trước mặt. Nếu được thì hắn rất muốn ngồi im trong cái Hắc Kén đó chờ đợi thời cơ khác nhưng kì thực nó ngốn quá nhiều năng lượng, đến mức chỉ cần duy trì một phút là đi luôn một nửa số năng lượng của hắn, chưa kể đến mỗi lần tổn thương nó lại trừ trực tiếp vào năng lượng, nhờ vậy nó mới cứng cáp như vậy.

Long Nha Đao bổ thẳng tới đầu tên cầm song kiếm, nhưng đao chưa tới thì sợi xích phiền toái kia lại tới. Nó quấn quanh thân đao của hắn, Nguyên Du khó chịu nhìn về phía nữ nhân cầm xích kia, đôi mắt tràn ngập sự tàn bạo. Quyết đoán cắm Long Nha Đao xuống đất khống chế dây xích, Nguyên Du không chút sợ hãi phóng đến thẳng nữ nhân đó, hai tay nắm lại thành quyền, muốn trước tiên giải quyết cái phiền phức này.

Nữ nhân kia thấy Nguyên Du phóng đến sắc mặt nhất thời có chút khó xem, bốn người sở dĩ có thể quần với Nguyên Du lâu như vậy tất cả là nhờ có vây công, mỗi một phương diện đều có bù trừ nên mới khiến hắn khó khăn như vậy. Nhưng hiện tại hắn lại phóng thẳng đến nàng, nhìn bộ dạng mặc kệ toàn bộ vết thương kia khiến nàng có chút sợ hãi. Hiển nhiên mọi người cũng biết chỉ cần một người có vấn đề thì ba người kia sẽ không ổn vậy nên rất nhanh chóng đuổi theo hắn, tên cầm ám khí sử dụng Chiến Hồn của mình liên tục phóng ra những chiếc gai xanh lục tẩm đầy độc dược kia về phía lưng Nguyên Du. Nhưng trái với suy nghĩ của hắn, nó không hề gây ra bất kì trở ngại nào với Nguyên Du, ngược lại khi mấy cây độc dược kia cắm lên lưng thì như có vật ngăn cản, chúng rất nhanh chóng rớt xuống. Thấy cảnh này tất cả đều biết Nguyên Du có giáp thân, chỉ có thể tấn công đầu hoặc là chân mới có thể khống chế được.

Tất cả đuổi theo khống chế Nguyên Du nhưng hắn cứ như mọc con mắt đằng sau lưng, hễ là người tiến đến gần hắn hai trượng đều bị hắn dùng chiêu Ảnh Mâu phá rối, không thể không trở lại vị trí cũ. Nữ nhân kia tuy cũng rất muốn giúp bọn hắn nhưng khổ nỗi vũ khí thuận tay của nàng đã bị hắn khống chế nên hiện tại không có gì có thể đánh được, để giữ mạng, phương pháp duy nhất của nàng chỉ có thể liên tục giữ vững khoảng cách của hai người.

Sau khi chạy được một đoạn, cảm thấy thân thể đã không ổn, đôi mắt của hắn liên tục nhìn ngó xung quanh khu rừng hòng tìm kiếm một thân ảnh. Sau khi cảm nhận vẫn còn một người khác bám theo ngoại trừ ba con dòi sau lưng hắn mới cảm thấy an tâm hơn một tí. Tốc độ chân lại nhanh hơn, Ảnh Mâu từ bỏ quấy nhiễu ba con dòi sau lưng, Nguyên Du bắt đầu tấn công nữ nhân chạy trối chết kia. Ảnh Mâu tung ra, nữ nhân kia do chỉ biết cắm đầu mà chạy nên cũng bị dính một chút vết thương, tốc độ nhất thời giảm xuống. Nguyên Du chộp lấy thời khắc này, nhanh chóng phóng đến tay hóa thành trảo tóm đầu nữ nhân đó, đập mạnh đầu nàng vào một thân cây, máu chảy từa lưa. Hắn là người rất thương hoa tiếc ngọc, cái đấy là hiển nhiên, nhưng trong tình huống sống chết thế này thì vẫn là cần huyết tinh hơn.

Nữ nhân kia tuy bị Nguyên Du cho ăn một cú đau điếng như vậy nhưng vẫn chưa ngất, thấy cảnh này Nguyên Du lại chặt một cú vào gáy của nàng, lần này thì nhẹ hơn một chút chỉ đủ để nàng ngất đi chứ không ngất được. Vứt cơ thể qua một bên như vứt một cục rác, Nguyên Du bẻ cổ tay, cười lạnh nhìn ba người đang hình thành thế vây tam giác giam hắn vào giữa. Thấy cảnh này Nguyên Du không những không sợ hãi mà ngược lại còn cười, không nhìn bọn chúng, đôi mắt của hắn nhìn vào một góc tối, cười nói:

"Túy Lão, xem kịch lâu như vậy rồi cũng nên ra chứ?" Không ai đáp lại hắn cả, tất cả chỉ là tiếng thở dốc của ba con dòi kia mà thôi. Thấy cảnh này Nguyên Du hơi nhíu mày, cường giả ai cũng thích núp lùm thế này sao? Không được đáp lại, Nguyên Du chỉ nói một câu:

"Nếu lão đã không chủ động hiện thân vậy ta đành phải tự làm vậy!" Nói xong một chiêu Ảnh Mâu đã tung vào một khoảng không. Dưới con mắt nghi hoặc của ba người, một lão già quần áo rách rưới chậm rãi rơi xuống từ trên cây, nở một nụ cười hòa ái nói:

"Mấy đứa, tiểu tử này ta cần, không có ý kiến chứ?" Túy Lão rất bá đạo nói ra. Hôm nay bằng mọi giá phải cứu cho bằng được Nguyên Du, thiếu chủ đã giao lệnh kết giao với tên này mà bây giờ hắn lại đang gặp nạn, mình giúp hắn cũng có nghĩa là kết giao với hắn, hắn cũng nắm giữ bí pháp hồi phục cho mình, có thể nói đây là một viên đá trúng hai đích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.