Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!

Chương 27: Thử Quần Áo



Khi buổi tiệc dùng được một nửa thì chủ tịch Tống đã bỏ ra ngoài nghe điện thoại, trên bàn ăn chỉ còn lại Hứa Minh Duật và Tống Ái Liên. Cô từ đầu đã nhìn ra anh đang rất nôn nóng muốn về, ánh mắt lâu lâu cứ nhìn vào đồng hồ trên tay xem giờ.

“Nếu không biết anh chưa có vợ, tôi còn tưởng anh đang muốn về nhà sớm sợ vợ ghen đó.”

Anh im lặng không đáp trả, chỉ cầm ly rượu lên uống một ít.

Tống Ái Liên cũng không muốn giữ người bên cạnh như thế nữa, lòng kiêu hãnh của cô không cho phép điều đó: “Anh có chuyện cứ về trước đi, tôi sẽ nói lại với ba sau.”

“Vậy tôi xin phép!”-Hứa Minh Duật không cách sao đứng dậy, người muốn giữ cô ở lại thực ra là Tống Ái Liên, chủ tịch Tống chỉ là thành toàn cho con gái thôi.

“Thật vui nếu sau này có việc khiến anh phải đích thân tìm đến tôi.”

Đứng bên cạnh Hướng Chí Nam là một người đàn ông cao tuổi đang quay lưng về phía lão, cả hai cùng hướng về khu đất rộng lớn chuẩn bị xây dựng dự án liên kết giữa hai tập đoàn lớn Hứa Tống.

“Không thể giành được, để cho Hứa Minh Duật giành được dự án lớn này, thủ đoạn của cậu cũng đã giảm đi nhiều rồi.”

Hướng Chí Nam nhếch môi đáp: “Chủ tịch cứ yên tâm, dự án đó sẽ sớm thất bại thôi, Hứa Minh Duật cũng không thể nào tung hoành lâu hơn nữa.”

“Mà đứa con gái đó có thật là con của cậu hay không? Sống chung với Hứa Minh Duật lâu như vậy, không thể không đề phòng.”

“Tôi chắc chắn!”-Hướng Chí Nam tự tin nói, cho dù không có tờ kết quả xét nghiệm, thì khuôn mặt của Giai Mẫn rất giống mẹ con bé, ở độ tuổi đó không thể nào khác được.

Hai cô gái cùng nhau đi vào trung tâm mua sắm chọn đồ, Hứa Giai Mẫn cũng đã một thời gian không đến chỗ này, hôm nay sẵn dịp chọn lựa được vài món ưng ý. Đi bên cạnh, Lâm Tuyết Nhi nhìn vẻ mặt vui vẻ chọn quần áo của đứa trẻ nhỏ, tâm tình cũng vui vẻ theo. Khoanh hai tay trước ngực, cô không quên mở lời trêu chọc: “Em mua những thứ cần thiết thôi, tiền của tôi không nhiều như ba em đâu.”

Hứa Giai Mẫn quay đầu nhìn lại nở nự cười giả lả: “Tôi cũng không định mua nhiều đâu.”

“Em thử cái này đi!”-tầm mắt nhìn xuống chiếc váy trắng nữ tính, Lâm Tuyết Nhi ướm thử rất hợp với vóc dáng của Hứa Giai Mẫn đưa lên cho cô nàng, nhưng nhanh chóng nhận được cái bĩu môi của người bên cạnh.

“Cái này thì sao?”

Hứa Giai Mẫn cầm lên chiếc váy đỏ có chút cầu kỳ và xẻ sâu ở cổ lên hào hứng hỏi, lập tức bị Lâm Tuyết Nhi bỏ trở lại: “Em còn nhỏ, mặc mấy thứ đó làm gì?”

“Còn nhỏ mặc sao cũng được, để già hơn rồi muốn mặc lại kén.”-đứa trẻ không vừa phản bác lại, chống hai tay lên hông khoe đường cong hoàn hảo của thiếu nữ đang tuổi mới lớn.

Cong nhẹ khóe môi lên khiêu khích, Lâm Tuyết Nhi nheo mắt nhìn lại vòng một của Hứa Giai Mẫn đánh giá: “Đáng tiếc, cơ thể chưa trưởng thành của em không thể bằng tôi được.”

Tính hiếu thắng của Hứa Giai Mẫn trỗi dậy, chỉ tay vào phòng thay đồ trước mặt hô: “Vậy chúng ta cùng thử đồ đi, xem cơ thể ai chưa trưởng thành sẽ biết ngay.”

Lâm Tuyết Nhi nhún vai: “Nếu tự chúng ta nhìn nhận đâu còn tính khách quan nữa, có thử cũng vậy thôi.”

Hứa Giai Mẫn đảo mắt nghĩ cách, vừa hay nhìn thấy Hoàng Thiếu Nghiêm đi ngang định gọi lại, nhưng đến cuối cùng chợt nhớ ra đứa bạn của mình đang bị say nắng Lâm Tuyết Nhi, làm sao có thể đưa ra được chọn lựa đúng đắn.

“Ơ…là Tiểu Lam.”

Tiểu Lam lon ton chạy tới khi nhìn thấy Hứa Giai Mẫn, bé con vui vẻ nhảy cẩng lên khi gặp được người quen: “Chị gái xinh đẹp, trùng hợp thế!”

Lâm Tuyết Nhi mỉm cười chào lại Hòang Thiếu Nghiêm cũng đi đến chỗ họ, nhìn Tiểu Lam hỏi: “Em của cậu à?”

“Dạ, đây là em họ của em, đứa nhóc này hoạt bát lắm chị.”

Tiểu Lam lúc này mới nhìn lên Lâm Tuyết Nhi, ánh mắt hơi kích động chào: “Em chào chị, hôm nay thật tuyệt khi có thể gặp được nhiều chị gái xinh đẹp như vậy.”

Hứa Giai Mẫn buồn cười xoa đầu Tiểu Lam, đứa bé này thật khoa trương, nhưng con nít sẽ trung thực hơn nhiều, là một cách hay để đánh giá.

Hai mắt chạm nhau, Hứa Giai Mẫn chỉ tay về hướng phòng thay đồ lần nữa nói: “Bây giờ có người nhận xét được rồi đó, chị có dám thử hông?”

Lâm Tuyết Nhi trưng đôi mắt cười hình trăng khuyết lên đồng ý, cô bước thêm một bước kề sát lại gần Hứa Giai Mẫn thốt: “Ở đây chỉ có một phòng thay đồ thôi, đừng mất thời gian nữa, chúng ta vào đi!”

Hứa Giai Mẫn đây chẳng thèm ngại, cô cũng đang tò mò muốn nhìn thử cơ thể của Lâm Tuyết Nhi ra sao, lần trước bị sốt cô cũng bị chị ấy nhìn thấy hết còn gì. (Tội nghiệp, em nó chưa biết người được thưởng thức cảnh xuân là Duật ca)

Tiểu Lam và Hoàng Thiếu Nghiêm nhìn nhau thích thú chờ đợi bên ngoài, hôm nay tình cờ thật, có thể được xem hai cô gái xinh đẹp so sắc đẹp với nhau dễ gì bỏ qua được.

Bên trong phòng thay đồ, Hứa Giai Mẫn hóa đá như tượng khi nhìn thấy đường cong hoàn hảo sau bộ đồ lót màu đen của Lâm Tuyết Nhi, cô ấy mới đó đã mặc chiếc váy đỏ mà cô chọn ban nãy vào, mái tóc xoăn nhẹ màu nâu vàng được vén qua một bên để lộ tấm lưng trần trắng mịn cùng chiếc cổ kiêu kỳ hấp dẫn, Hứa Giai Mẫn trong giây phút cũng bị thu hút theo.

Cảm nhận được ánh nhìn của người phía sau, Lâm Tuyết Nhi nhoẽn miệng cười thì thầm: “Em cài dùm tôi dây kéo được không?”

Như một cái máy tiến đến gần, Hứa Giai Mẫn lập cập kéo dây kéo lên, người trước mặt đột nhiên xoay người lại làm cho cô bất ngờ ngã ra sau, lưng chạm vào vách ngăn của phòng. Ánh mắt bối rối rơi xuống khe rãnh bắt mắt nơi cổ váy xẻ sâu, hai má cô bỗng đỏ ửng lên ngượng ngùng.

“Cái váy đỏ này có vẻ hợp với cơ thể trưởng thành của tôi hơn. Em vẫn có thể thử cái trên tay của mình.”

“Tôi hết hứng…rồi…”-Giai Mẫn nuốt khan khi Lâm Tuyết Nhi nắm lấy cổ tay cô đặt bàn tay lên ngực cô ấy, lời nói rất tự nhiên: “Mắt thấy, tay cũng chạm vào thử rồi, về sau không phải uất ức nữa nhé bé con.”

Dứt lời, cô xoay người lại mặc bộ quần áo cũ của mình vào, cùng Hứa Giai Mẫn bước ra ngoài. Hai người bên ngoài háo hức chờ đợi nhưng kết quả chẳng có gì làm họ không khỏi thất vọng: “Sao kỳ vậy?”

Lâm Tuyết Nhi mỉm cười nháy mắt nhìn Hoàng Thiếu Nghiêm: “Tôi không quen mặc mấy đồ thiếu vải như vậy, coi như tôi thua rồi đi!”

Cái người còn lại mặt mày bí xị bỏ ra ngoài, buổi gặp mặt tình cờ kết thúc ở đó vì Tiểu Lam buổi chiều còn phải đi học.

Ngồi trên xe được Lâm Tuyết Nhi đưa về nhà, bàn tay Hứa Giai Mẫn vẫn luôn nắm chặt lại, nơi chạm qua vẫn cò đọng lại cảm xúc kỳ lạ làm cô lúng túng suốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.