Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!

Chương 34: Duật Ca Công Kích



Khi Hứa Giai Mẫn đã rời khỏi thư phòng trở về phòng ngủ của mình, Hứa Minh Duật lặng im ngồi trên ghế suy tính, món nợ cũ Hướng Chí Nam đã gây ra cho Ngô Ân anh vẫn chưa có dịp tính sổ, giờ đây lão ta lại dám cậy thế trong bóng tối giở trò thêm một lần nữa với Tiểu Mẫn của anh. Thù cũ nợ mới anh không tính với lão già gian xảo đó anh không còn là Hứa Minh Duật nữa.

Khuôn mặt bừng bừng tức giận, Hướng Chí Nam tức tốc chạy đến dinh thự của chủ tịch Hạ, ông chủ lão đang dưới quyền để hỏi cho ra lẽ, vì sao chỉ trong một đêm lão đã mất hết tất cả quyền lực hiện có của mình, số cổ phần do mình đứng tên cũng đột nhiên không còn, nếu không phải Hạ lão đại nhúng tay vào, Hướng Chí Nam không còn nghĩ đến ai khác có thể làm như vậy.

"Chủ tịch, tôi cần một lời giải thích từ ngài? Không phải kế hoạch còn chưa thành công ông chỉ dựa vào những con tiểu tốt ngoài kia đã nghĩ có thể chiếm lại dự án từ hai tập đoàn Hứa Tống đó sao?"

Ngồi chễm chệ trên chiếc ghế lớn quyền lực, chủ tịch Hạ nhàn nhã lắc nhẹ hai quả cầu ngọc bích trên tay mình, lên tiếng: "Thứ cậu cho tôi được người khác cũng có thể cho tôi. Trên đời này tôi chỉ coi trọng vào năng lực và kết quả, quá trình không quan trọng."

"Ý ông là..."

"Hứa Minh Duật đã tìm đến tôi với đề nghị sẽ mở rộng việc liên doanh giữa ba tập đoàn, lợi nhuận cũng cho tôi nắm ưu thế hơn, chỉ cần tôi đáp ứng một yêu cầu là khiến cậu mất hết tất cả."-lời nói vô tình của một thương nhân sành sỏi và toan tính, lão cáo già đều đều giọng tiếp tục: "Hơn nữa so với một người quỷ kế đa đoan như cậu bên cạnh mình, tôi cũng không thể yên tâm sau này để con trai tôi lên nắm quyền. Hứa Minh Duật đó coi như cũng có chút hiểu chuyện."

"Ông...ông nghĩ tôi sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy sao?"

"Phần còn lại để các người tự giải quyết đi, tôi không liên quan nữa."-một cái phất tay, tên vệ sĩ đã bước vào mời Hướng Chí Nam trở về, dù có muốn nói thêm lời nào lão cũng không thể tùy tiện chọc vào lão già nham hiểm này bây giờ, đành phải thất thế rút đi.

Đứng trước cổng ngôi biệt thự vừa mới bước ra, Hướng Chí Nam nghiến răng rít từng chữ trong căm phẫn: "Hạ Thế Hào, Hứa Minh Duật, các người để cho tôi sống là một sai lầm lớn của các người."

BỘP

Từ phía sau một thanh gỗ dài đập mạnh vào đầu làm lão ngất đi, hai người đàn ông mặc vest đen đem Hướng Chí Nam vào xe chạy đi.

Hứa Giai Mẫn không tin được mới hôm qua cô còn bị "giam lỏng" trong nhà mà bây giờ đã được anh phóng thích tự do đi lại bình thường rồi.

"Ba thật sự cho con ra ngoài rồi sao?"-cô không mấy tin tưởng nhìn xuống người đang ngồi trong phòng khách xác nhận lại.

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, hàng chân mày rậm khẽ chau lại không hài lòng: "Còn gọi ta là ba nữa thì tiếp tục ở nhà."

Cô bĩu môi không cam, làm sao mới đó có thể nói đổi là đổi ngay cách xưng hô được, hơn nữa gọi "ba" đùng một cái thành "anh", thế nào cũng không gọi được. Mà nhìn Hứa Minh Duật của hiện tại so với một người ba lãnh đạm của trước kia khác quá, vẫn khuôn mặt góc cạnh tuấn tú, vẫn khí chất cao quý cùng với hàn khí khiến người xung quanh không dám trực diện tiếp xúc, nhưng mỗi lời anh thốt ra lại hoàn toàn đối lập, rất là khó diễn tả được thành lời.

"Thay vì tập trung phân tích về anh, em hãy tập dần việc thay đổi cách xưng hô. Còn muốn phân tích, tối về anh sẽ từ từ để cho em tìm hiểu kỹ càng hơn. Giờ đến giờ anh phải đi làm rồi. Tạm biệt!"

Hứa Giai Mẫn hoàn toàn không thể nói được lời nào nữa cho đến khi anh lướt ngang qua người cô rời khỏi, con người này có thật sự là Hứa Minh Duật hay không?

Bước chân khựng lại, anh không yên tâm căn dặn cô: "Và không được đến bệnh viện thăm Lâm Tuyết Nhi khi không có anh đi cùng, nhất định không được!"

"Con biết rồi."

Anh chật lưỡi, bước chân tiến gần lại chỗ Hứa Giai Mẫn đang đứng, áp hai tay lên đôi má phồng ra giận dỗi của cô hôn nhanh lên đôi môi đỏ mọng ấy một cái: "Gọi sai sẽ bị phạt, như thế mới không tái phạm nữa. Em gọi sai một lần anh sẽ hôn em một cái."

"Cái này quá ép người rồi."-cô không phục cãi lại, khuôn mặt còn đang đỏ bừng vì bị tập kích đột ngột, sao ai cũng dễ dàng hôn cô như vậy, thật ấm ức mà.

"Chính vì bộ dạng đáng yêu đó của em khiến người khác cứ muốn lấn lướt, em còn nhìn anh như thế anh thật sự không chắc có thể đi làm được hay không?"-khuôn mặt điển trai nam tính áp sát lại mặt cô một lần nữa, Hứa Giai Mẫn bây giờ có thể cảm nhận rõ từng làn hơi ấm nóng của anh đã phả trên da mặt mỏng của mình, mà lời nói tiếp theo càng khiến cho cô vạn phần xấu hổ và ngượng ngùng.

"Hay trực tiếp kéo em lên phòng để cho em "phân tích" về anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.