Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!

Chương 45: Em Đã Trưởng Thành Rồi



Nhìn thấy nụ cười hàm ý của Lâm Tuyết Nhi, Hứa Giai Mẫn đoán sẵn trong lòng lại chẳng có gì tốt đẹp, nhưng vẫn tò mò muốn nghe thử.

Lâm Tuyết Nhi dùng ngón trỏ ngoắc Hoàng Thiếu Nghiêm dịch sát lại gần mình hơn, khi cảm thấy đã vừa đủ mới lên tiếng: "Cậu thích tôi có phải không?"

"Sao ạ?"-anh bị câu hỏi bất ngờ của cô làm cho bối rối, cơ thể theo quán tính hơi nghiêng người ra sau rồi ngã luôn xuống đất. Hứa Giai Mẫn nhắm mắt lại cho qua hình ảnh mất mặt này của bạn mình, đây là bạn trai hoàn hảo trong mắt mấy nữ sinh sao?

"Nếu em không ngại từ giờ chúng ta sẽ thành người yêu tin đồn với nhau, Hứa Giai Mẫn gạt qua một bên coi như không dính líu đến nữa."-Lâm Tuyết Nhi quay sang Hứa Giai Mẫn đang mở to mắt ngạc nhiên với lời đề nghị của cô, tiếp tục: "Em còn lên tiếng thanh minh chuyện em và cậu ta, Minh Duật sẽ không để yên đâu. Tốt nhất cứ đứng ngoài chuyện này đi!"

Hứa Giai Mẫn mím môi, trong lòng cảm thấy tức giận. Lâm Tuyết Nhi là đang lo nghĩ cho cô sao? Nhưng như thế quá ích kỷ rồi, hơn nữa cô cũng đâu cần chị ta giúp.

"Hoàng Thiếu Nghiêm, đừng có vì một phút say nắng mà đánh mất bản thân đấy, chị ta..."

"Em đồng ý!"

Đúng là Hoàng Thiếu Nghiêm có tình ý với Lâm Tuyết Nhi là thật, anh cũng hiểu rõ mối quan hệ này khá phức tạp và có thể sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng chính vì sự không rõ ràng và khó khăn này mang tính thử thách lớn cho Hoàng Thiếu Nghiêm, anh muốn thử một lần.

Nhìn sự nghiêm túc của Hoàng Thiếu Nghiêm, Lâm Tuyết Nhi ngẩn người mất vài giây, nụ cười vẽ trên môi càng đậm hơn. Cô vỗ nhẹ lên vai anh, nhẹ nhàng thốt: "Tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu đừng tưởng thật nhé. Tôi không chịu trách nhiệm nổi cuộc đời cậu đâu. Và còn..."-nhìn trở lại Hứa Giai Mẫn đang giả vờ không quan tâm đến mình, Lâm Tuyết Nhi nhún vai: "Mà thôi đi, em cũng không muốn nghe đâu."

"Đùa sao?"

Hoàng Thiếu Nghiêm nhìn Lâm Tuyết Nhi đứng lên định rời khỏi, cnh cảm thấy sự kiêu hãnh của mình đã bị cô xem thường, nhất thời kích động nắm lấy cổ tay Lâm Tuyết Nhi giữ cô lại, đứng lên đối mặt cùng cô..

Đám nữ sinh đang bàn tán gần đó đã phát hiện ra Hoàng Thiếu Nghiêm đang nói chuyện cùng một phụ nữ xa lạ liền chỉ trỏ.

"Là Thiếu Nghiêm kìa, cô ta là ai thế?"

"Chuyện gì thế này?"

Cả đám vô cùng kinh ngạc khi Hoàng Thiếu Nghiêm chủ động hôn Lâm Tuyết Nhi, sau vài giây bất ngờ, cô vội đẩy mạnh anh ra, không nói lời nào quay lưng bỏ đi.

"Em sẽ theo đuổi chị, Lâm Tuyết Nhi!"

Trở thành khán giả bất đắc dĩ, Hứa Giai Mẫn không còn thời gian đâu mà lo sửng sốt với chả ngạc nhiên, cô hiện tại đang lo làm sao để chuồn đi thầm lặng không bị đám người kia nhìn thấy. Nhưng trời cao có mắt, Lý Ngọc Hoa đã kịp nhìn thấy mép áo của ai đó lấp ló bên dưới ghế đá, thúc tay mách cho đứa bạn bên cạnh giật dây.

"Là Hứa Giai Mẫn kìa, vậy ra cậu ta cũng ở đây sao?"

"Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?"

Bị đứng hình không thể nhúc nhích, ánh mắt hình viên đạn của Hứa Giai Mẫn lập tức trao tặng cho đứa bạn phản bội Hoàng Thiêu Nghiêm: "Cậu giỏi lắm đó!"

Hít một hơi sâu lấy lại tỉnh táo, Hứa Giai Mẫn phủi phủi bụi trên người đứng thẳng người lên: "Là tôi đây, thì sao nào?"

Một đứa nhanh miệng hỏi: "Sự thể là Thiếu Nghiêm phản bội cậu thật sao? Hay là muốn chọc tức cậu vậy?"

Hứa Giai Mẫn không chút né tránh tự tin đi đến đám đông, hai tay khoanh trước ngực cùng dáng vẻ đậm chất tiểu thư kiêu kỳ đáp trả lại: "Là ai phản bội ai cũng là chuyện của chúng tôi. Nếu là một cặp đôi khác trong trường sẽ không trở nên ầm ĩ như vậy, các người thích nhắm vào chúng tôi như vậy sao?"

"Cậu..."

Lý Ngọc Hoa lúc này mới lên tiếng tỏ ra bênh vực bạn mình, nhưng thực chất là muốn thị oai và làm bẽ mặt Hứa Giai Mẫn: "Người bình thường đúng là không ai để tâm, nhưng hai cậu là huyền thoại của trường, được nhiều người ngưỡng mộ. Bây giờ hình ảnh tốt đẹp bị đổ gãy đương nhiên sẽ khiến mọi người hiếu kỳ và xôn xao. Có điều cậu bị cắm sừng thật hay vì phản bội Thiếu Nghiêm nên cậu ấy mới muốn tìm người khác vậy?"

"Đủ rồi!"-Hoàng Thiếu Nghiêm cũng chịu không nổi áp lực dư luận này bước ra đối mặt cùng Hứa Giai Mẫn, có lẽ từ đầu họ không nên chọn con đường này: "Tiểu Mẫn không có lỗi gì hết, là tôi đã thích người khác thôi."

Thêm một trận ồn ào khác khi Hoàng Thiếu Nghiêm lên tiếng thanh minh cho cô, Hứa Giai Mẫn định giải thích lại, nhưng bỗng dưng chợt nhớ đến lời nhắc nhở của Lâm Tuyết Nhi lúc trước. Cô đó giờ luôn nóng nảy và hiếu thắng, nếu cứ như thế sớm muộn gì cũng sẽ gây họa.

"Cậu ấy nói chỉ đúng một phần thôi. Từ đầu mối quan hệ của chúng tôi cũng phát triển bình thường và tốt đẹp."-cô nhìn sang Hòang Thiếu Nghiêm gật nhẹ đầu với anh, sau đó nói tiếp: "Nhưng càng ở cạnh nhau thời gian dài, cả hai nhận ra sự kết nối do có nhiều điểm tương đồng là ngộ nhận, vì chưa ai có phiền muộn về nhau nên đã thống nhất sẽ tập trung học hành, đợi đến khi ra trường lặng lẽ chia tay thông báo với mọi người sau."

Hoàng Thiếu Nghiêm đã bắt được gợi ý của Hứa Giai Mẫn đỡ lời phụ họa cùng cô: "Cho đến khi chúng tôi nhận ra mình có tình cảm với người khác, tôi đã từng suy nghĩ đến việc sẽ chia tay, nhưng sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Tiểu Mẫn...không ngờ để mọi người hiểu lầm làm chuyện tồi tệ như thế. Thành thật xin lỗi."

Đứng ở gốc xa gần đó chứng kiến mọi chuyện, Lâm Tuyết Nhi khẽ cười lên tiếng: "Con bé đã trưởng thành lên không ít, không còn nóng nảy như trước nữa."

"Nhưng hành động của em vẫn thật liều lĩnh."

Cô vuốt mái tóc mai bị gió đánh bay ra sau, thản nhiên đáp: "Không phải còn có anh ở đây sao? Tiểu Mẫn không thể cả đời được anh bảo bộc, đây là thời điểm tốt nhất để con bé tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình."

"Hừm!"

"Cho nên khi Tiểu Mẫn chưa chắc chắn về tình cảm của con bé, anh đừng có cố sức ép buộc quá, sẽ phản tác dụng đó."

"Mau đi đi! Đừng tỏ ra chuyện gì cũng biết nữa!"

Lâm Tuyết Nhi gật gù định bỏ đi, nhưng cô đã khựng lại buông lời cuối cùng nhắc nhở: "Việc khiến ai đó thích mình đối với tôi không hề khó. Chỉ là tôi không muốn cuộc đợi của ai đó bị mình làm cho xáo trộn. Cho nên anh đừng để tôi phải cảm thấy hối hận khi buông tay."

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.