Bầu trời quang đãng bỗng dưng xuất hiện những áng mây đen che kín, trong phút chốc cơn mưa hè đầu mùa ập đến. Ngồi bó gối trên ghế sô pha đưa đôi mắt trống rỗng nhìn ra khung cửa sổ thủy tinh đang kiên cố chặn những hạt mưa rơi vào nhà, Tống Ái Liên cảm thấy bản thân thật đáng thương.
“Và giờ mình đang ngồi đợi cô ta sao?”
“Phải rồi, mình cũng muốn hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đêm đó.”
CẠCH
Tiếng mở cửa kéo Tống Ái Liên trở về thực tại, nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi bước vào trong, dù đã được Lý Thạch dùng ô che cho nhưng quần áo vẫn bị ướt, Tống Ái Liên vẫn mặc kệ. Cả cái cách Lý Thạch luôn quan tâm cho Lâm Tuyết Nhi hết mực như trông trẻ nhỏ, cô ta có phải con nít đâu.
“Cô vào thay quần áo khác đi, bị thấm nước mưa sẽ không tốt đâu.”-anh cất ô sang một góc lo lắng lên tiếng.
“Tôi còn ở đây đấy, hai người đừng có mà tình cảm mùi mẫn quá!”
Lâm Tuyết Nhi lười biếng nhìn sang Tống Ái Liên, cô cởi đi áo khoác kaki dài của mình ra: “Tôi đâu có mời cô đến nhà tôi, đã đến rồi thì biết điều một chút. Phạm vi hoạt động của cô chỉ được ở phòng khách thôi, không được đi lung tung nữa.”
Tống Ái Liên tức giận thở hắt ra chỉ tay vào người Lý Thạch: “Cái người phụ nữ tham tiền này, cô bảo anh ta bảo vệ tôi để lấy tiền coi như tôi là khách VIP của các người rồi, đây là cách cô đối xử với khách VIP sao?”
Không quay người lại, Lâm Tuyết Nhi đi đến tủ lạnh lấy hai lon bia rồi đem thẳng lên phòng, bỏ ngoài tai lời trách cứ phiền phức không muốn nghe.
Không cam tâm bị lờ đi, Tống Ái Liên guồng chân đuổi theo Lâm Tuyết Nhi lên phòng đóng cửa lại hỏi cho rõ mọi chuyện, để lại Lý Thạch ở trong phòng khách chỉ biết thở dài: “Đáng lẽ mình không nên đưa cô ấy về lại đây, lại chọc Lâm Tuyết Nhi rồi.”
Bên trong phòng ngủ của Lâm Tuyết Nhi, Tống Ái Liên đứng chặn trước cửa, ánh mắt sắc bén muốn hỏi rõ sự tình: “Đêm đó sau khi tôi uống say, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”
Lâm Tuyết Nhi tiếp tục lờ đi đến tủ quần áo chọn một bộ đồ ngủ để thay: “Không có chuyện gì hết, cô uống say nên quơ tay làm đổ bia lên người, tôi thấy quần áo cô bị ướt chướng mắt nên thay ra thôi.”
“Chỉ vậy thôi sao?”-cô không tin tưởng lắm gặn lại.
“Cơ thể của cô cô cũng không tự kiểm chứng được sao? Tôi không phải kiểu người tùy tiện, nhưng nếu cô nghĩ xấu hơn tôi cũng chẳng quan tâm.”-ánh mắt vô cảm nhìn lại Tống Ái Liên vẫn đứng yên trong phòng mình đuổi người: “Giờ thì ra ngoài, tôi phải thay đồ!”
Tống Ái Liên đảo mắt toan tính, sau đó đi luôn đến giường nằm xuống: “Không được, cô muốn thay đồ cứ thay đi, tôi mà ra ngoài cô lại không cho tôi ngủ trên giường, ghế sô pha nằm đau lưng lắm.”
Lâm Tuyết Nhi còn chưa kịp đuổi người, bên ngoài đã truyền đến tiếng vọng thông báo của Lý Thạch.
“Lâm Tuyết Nhi, ngoài cửa có một cậu học sinh đến tìm cô, tôi có nên cho vào không?”
Đôi mắt tối sầm lại mờ mịt, Lâm Tuyết Nhi không còn đủ sức để cười nổi nữa, đây có còn là nhà của cô hay không đây?
“Điên mất thôi!”
“Học sinh? Sở thích của cô cũng phong phú thật đấy, hết phụ nữ giờ đến tiểu thịt tươi.”-Tống Ái Liên tò mò nhìn qua cửa sổ xuống cổng nhà, thấy Hoàng Thiếu Nghiêm đang đội mưa đứng lì ở đó, dù mưa không quá lớn nhưng cứ đứng mãi cũng không tốt chút nào.
Lâm Tuyết Nhi nắm luôn cổ tay lôi Tống Ái Liên ra khỏi phòng, nhưng chỉ được một đoạn cô ấy đã phản kháng quyết sống chết nằm trên giường không đi đâu: “Đừng mà, cô nói đi, ở đây một đêm tính bao nhiêu tiền, tôi không nằm ghế sô pha đâu.”
“…”-Lâm Tuyết Nhi đã tính sai rồi, đáng lẽ từ đầu cô không nên mặc cả với Tống Ái Liên: “Giờ tôi không cần tiền của cô nữa. Mau đi đi!”
Biết là không thể dùng tiền được nữa, Tống Ái Liên nhanh trí chuyển sang thương lượng: “Cho tôi ngủ ở đây đêm nay đi, ngày mai tôi sẽ mua một cái giường mới. Tên tiểu thịt tươi dưới nhà tôi giúp cô đuổi về cho, OK?”
Lâm Tuyết Nhi lướt một lượt quanh cái phòng không quá lớn của mình, một cái giường là vừa đủ rồi, hai cái giường làm sao được. Nhưng lời đề nghị thứ hai làm cho cô hơi phân vân.
“Được. Mau đuổi cậu ta về đi!”
“Nhưng cô phải xuống cùng tôi, một mình tôi nói cậu ấy sẽ không tin đâu.”
Nhìn bộ dạng ướt sũng nước mưa của Hoàng Thiếu Nghiêm, Lâm Tuyết Nhi mở cửa ý bảo anh vào trong nhà nói chuyện.
Hoàng Thiếu Nghiêm chưa kịp vui mừng vừa bước vào trong nhà đã thấy Tống Ái Liên mặc chiếc váy ngủ gợi cảm đi đến ôm lấy cánh tay Lâm Tuyết Nhi: “Cậu ta là ai thế chị?”
Bước chân hơi lùi lại, Hoàng Thiếu Nghiêm đang cố để không nghĩ mọi chuyện đi theo hướng tiêu cực, nhưng nhìn Lâm Tuyết Nhi chẳng có vẻ gì bài xích những động chạm thân thiết của người phụ nữ xa lạ kia, anh bỗng cảm giác bản thân như một trò cười. Nhưng mà…
“Chị đang đóng kịch để dập tắt hy vọng của tôi sao?”
“Tôi thích phụ nữ, Tiểu Mẫn cũng biết điều đó. Nếu không tin cậu có thể hỏi lại.”
Bàng hoàng với thông tin vừa nghe được, anh lắc đầu không muốn tiếp nhận: “Lẽ nào…hai người từng…”
“Cậu và Tiểu Mẫn đều còn nhỏ, không phải đối tượng phù hợp của tôi.”
“Ra là vậy…”-ánh mắt Hoàng Thiếu Nghiêm quay sang Tống Ái Liên, giọng đầy chế giễu: “Hóa ra chị thích kiểu tình một đêm sao?”
“Cậu nói cái gì?”-Tống Ái Liên khó chịu cáu lên, cô như thế mà giống loại phụ nữ đó sao?
“Không phải chuyện của cậu, nếu đã biết rõ về tôi rồi sau này hãy điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Tôi xin lỗi vì hôm nay đã nói những lời khiến cậu hiểu lầm.”
Hoàng Thiếu Nghiêm cúi mặt im lặng, sự tuyệt vọng trong phút chốc chuyển sang sự kích động, anh nắm lấy cánh tay Lâm Tuyết Nhi kéo cô ra ngoài: “Tôi muốn nói chuyện với chị, không phải ở nơi có nhiều người thế này.”
Lý Thạch đứng phía sau định chạy theo ngăn cản nhưng đã bị Tống Ái Liên chặn lại: “Cô ấy tự giải quyết được mà. Nhiệm vụ của anh là phải bảo vệ tôi.”
Lý Thạch bực bội nhìn Hoàng Thiếu Nghiêm lái mô tô đưa Lâm Tuyết Nhi đi, nhìn lại Tống Ái Liên thốt: “Không phải cô nói cô là người yêu của cô ấy sao? Thái độ dửng dưng quá đó.”-đi được một đoạn, anh tiếp tục: “Còn bộ đồ chẳng ra làm sao cả.”