Lâm Tuyết Nhi mệt mỏi ngồi ăn buổi sáng muộn Lý Thạch làm cho mình, dửng dưng trước cuộc nói chuyện của bốn người còn lại trong phòng khách nhà cô, cơ thể từ đêm qua đến giờ luôn lừ đừ mệt mỏi: “Lại bị cảm nữa rồi.”
Lý Thạch e ngại nhìn về hướng phòng bếp lên tiếng: “Có thật là không cần để cô ấy ở đây sao?”
Hứa Minh Duật lạnh nhạt đáp, ánh mắt thoáng nhìn sang Hứa Giai Mẫn trước khi vào vấn đề chính: “Mặc cô ấy, là cô ấy không muốn tham dự vào thôi.”
Lần này đến phiên Tống Ái Liên băn khoăn: “Dù thế thời gian này tôi ở chung nhà với Lâm Tuyết Nhi, cho dù cô ấy không muốn dính líu đến chuyện này cũng không được.”
Nở nụ cười khẽ, Hứa Minh Duật hất nhẹ cằm sang Lý Thạch: “Có anh ta ở đây, nếu chỉ bảo vệ một mình Lâm Tuyết Nhi không vấn đề gì. Về phần cô, tôi sẽ cho người khác theo bảo vệ.”
Lúc bước xuống lầu, Hứa Giai Mẫn đã được Hứa Minh Duật thuật lại câu chuyện về Tống Ái Liên mấy ngày qua, ban đầu cô rất sốc khi nghĩ đến những người cùng chung huyết thống lại vì quyền lực mà muốn sát hại người thân. Ngẫm kỹ lại cảm thấy thật nực cười, không phải ba ruột của cô, Hướng Chí Nam cũng từng coi cô như quân bài để hại Hứa Minh Duật hay sao?
“Cuộc nói chuyện này em cũng không cần thiết phải tham gia đâu.”
Hứa Giai Mẫn toan đứng lên rời đi liền bị bàn tay Hứa Minh Duật nắm chặt kéo cô ngồi lại bên cạnh mình: “Đừng có tự ý rời khỏi tầm mắt của anh.”
Tống Ái Liên nhếch môi khinh thường, vì đứa nhóc này mà Hứa Minh Duật không thèm để mắt đến việc làm con rể cho tập đoàn Tống thị. Còn cả Lâm Tuyết Nhi nữa, tuy ngoài mặt không thể hiện gì nhưng trực giác phụ nữ cho cô biết cô ấy cũng rất quan tâm đến Hứa Giai Mẫn.
“Anh đừng có độc đoán như vậy được không?”-Hứa Giai Mẫn không vui cằn nhằn, nếu cứ thế này về sau chắc cô lại bị nhốt ở nhà luôn không chừng.
Anh hắng nhẹ giọng nói tiếp: “Còn có đây là vị hôn thê tin đồn đang ngồi ở đây, em không ghen sao?”
“Vậy anh muốn em nên ghen hay không ghen đây?”-cô xoay hẳn người lại đối diện anh hỏi.
“Không ghen cũng tốt, mà hen sẽ tốt hơn.. dù sao anh cũng sẽ không kết hôn với cô ấy.”
“Hứa Minh Duật, anh cũng có bộ mặt này sao? Hai người muốn nói chuyện riêng về nhà đóng cửa lại mà nói, đừng phí thời gian của người khác nữa.”-Tống Ái Liên chịu không nổi lên tiếng, cánh tay thúc vào hông Lý Thạch một cái nhắc nhở.
“Phải đó, chúng ta vào chủ đề chính đi!”
Ánh mắt dịu dàng của Hứa Minh Duật dành cho Hứa Giai Mẫn bỗng chốc trở nên băng lãnh lại hướng về phía hai người trước mặt, giọng anh trầm thấp cất lên: "Cũng chẳng có vấn đề chính gì hết, tôi đồng ý làm hậu phương bảo vệ giúp cô trong giai đoạn khó khăn này, việc còn lại phải trông chờ thực lực của cô. Giúp cô như thế đã tận lực lắm rồi."
Tống Ái Liên một lần nữa không thể nào không nhìn nhận lại người đàn ông tên Hứa Minh Duật này, cô gật gù đáp trả: "OK, tôi cũng không thể trông đợi quá nhiều ở người khác. Hơn nữa anh thận trọng cũng là điều tốt, nhỡ tôi thực sự không thể vực dậy thắng được đứa em ngoài giá thú ấy, anh cũng không đắc tội với tập đoàn Tống Thị."
"Tống tiểu thư đúng là rất nhanh nhạy, không còn gì nữa chúng tôi xin phép trở về."
Hứa Minh Duật đứng dậy nheo mắt khi bắt gặp ánh mắt vẫn còn lưu luyến của Hứa Giai Mẫn hướng về phía gian bếp, nếu cứ tiếp tục dùng cách cực đoan như thế để giữ lấy tình cảm của cô, bản thân anh cũng là đang tự hạ thấp giá trị của mình, nỗi bất an sẽ luôn chực chờ không nguôi.
"Anh ra xe chờ em trước."
Tuy hơi bất ngờ nhưng Hứa Giai Mẫn hiểu được dụng ý trong câu nói "chờ" của Hứa Minh Duật, anh đã cho cô không gian riêng để được nói chuyện rõ ràng với Lâm Tuyết Nhi, cô cũng nên thẳng thắn với chính mình.
Nhìn Hứa Giai Mẫn đi đến phòng bếp chỗ Lâm Tuyết Nhi đang ngồi, Tống Ái Liên tự dưng bỗng cảm thấy bức bối khó chịu hơn là hiếu kỳ về mối quan hệ thật sự của hai người họ, ánh mắt cứ nhìn lăm lăm theo bóng lưng cô.
"Hai người họ trước kia là mối quan hệ gì thế, anh có biết không?"
"Cô là bạn gái của cô ấy, cô không biết làm sao tôi biết được."-Lý Thạch nhún vai phũ phàng trả lời, anh vẫn còn chấp nhặt việc Tống Ái Liên giả vờ nói là bạn gái của Lâm Tuyết Nhi.