Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!

Chương 52: Thử Đặt Cược



Đi ra đứng cạnh Hứa Minh Duật, Lý Thạch đưa cho người bên cạnh điếu thuốc nhưng đã bị anh lắc đầu khướt từ.

"Tôi không hút thuốc."

"Tôi nhớ lần trước anh có nói rằng mình rất tự tin trong việc khiến con bé yêu mình. Nhưng hiện tại tôi lại thấy được sự bất an của anh."

Hứa Minh Duật thở nhẹ ra không buồn bác bỏ, anh cũng nhận ra bản thân trở nên thật mâu thuẫn. Trước giờ những gì anh muốn đạt được đều sẽ tìm mọi cách để giành lấy, nhưng riêng đối với Hứa Giai Mẫn anh lại không muốn như vậy. Nhìn thấy cô buồn bã, đắn đo hay lo lắng làm cho tâm tình của anh cũng rối loạn theo. Chi bằng thử đặt cược một lần, anh cũng phải cho cô có không gian riêng để đưa ra quyết định thật sự, không phải bằng cách cưỡng cầu mà có được tình cảm.

"Anh không ghen sao?"-Lý Thạch cất luôn điếu thuốc vào bao, thật ra anh cũng không hút thuốc, chỉ là thói quen đem theo bên mình khi có nhu cầu sẽ dùng đến.

"Tôi nói không ghen anh sẽ tin sao?"

Nở nụ cười nhạt, Lý Thạch nhìn lên bầu trời trong xanh nắng gắt lên sau khi vừa mới tụ đám mây đen đã bị gió thổi bay đi: "Hứa Giai Mẫn vẫn còn là một đứa trẻ nhưng Lâm Tuyết Nhi thì không. Cô ấy vì lo nghĩ quá nhiều thứ nên đã rất do dự, lần này có lẽ đã buông tay rồi."

Hứa Minh Duật khẽ chau mày nhìn sang người bên cạnh, anh chưa bao giờ đánh giá thấp năng lực của Lý Thạch, nhưng cũng không nghĩ rằng anh ta lại tinh tế hơn vẻ ngoài thẳng thắn như mọi người vẫn nghĩ. Cũng phải thôi, bên cạnh Hướng Chí Nam lâu như vậy, không có khả năng đoán tâm ý người cũng không được.

"Lý Thạch, anh thật không đơn giản."

"So với anh tôi vẫn không sánh bằng đâu. Anh đừng lo."

Hứa Minh Duật chợt nghĩ đến một việc, anh cũng hiếu kỳ muốn biết: "Anh ở bên cạnh Lâm Tuyết Nhi một thời gian rồi, ân oán gì cũng đã trả xong, hiện giờ bên cạnh cô ấy còn có "mục đích" gì khác sao?"

Lý Thạch đương nhiên hiểu được dụng ý trong câu nói của Hứa Minh Duật, anh buồn cười gật nhẹ đầu đáp: "Anh nghĩ đúng rồi đấy, tôi đúng là có quan tâm đến cô ấy. Nhưng chưa nhiều đến mức giống như anh đối với Hứa Giai Mẫn đâu, còn có thể quay đầu lại được."

"Thật là, ở cạnh Lâm Tuyết Nhi rồi lại học được cái tính thích trêu chọc người khác đó sao?"-Hứa Minh Duật không hài lòng lên tiếng, song ngẫm lại nếu như Tống Ái Liên chỉ giả vờ thân thiết với Lâm Tuyết Nhi, anh cũng cần một người như Lý Thạch để "dự phòng". Biết đâu tên đầu đá này lại có thể làm cho Lâm Tuyết Nhi động lòng được thì sao?

"Nếu anh muốn theo đuổi Lâm Tuyết Nhi cần tôi giúp đỡ gì đều được, không cần trả lời tôi gấp đâu."

Lý Thạch nhếch môi không thèm nhìn sang Hứa Minh Duật: "Anh thật bỉ ổi."

Bên trong phòng Lâm Tuyết Nhi, Hứa Giai Mẫn chậm rãi đi đến ngồi bên chiếc ghế cạnh giường, nhìn Lâm Tuyết Nhi đang ngồi lướt web: "Mấy ngày nay chị đều ở nhà sao?"

Lâm Tuyết Nhi đặt điện thoại trên tay xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn lên Hứa Giai Mẫn: "Tôi không biết anh ta nghĩ thế nào khi để cho em gặp riêng tôi nói chuyện. Nhưng những lời cần nói chúng ta đều đã nói hết. Giữa chúng ta không có gì đâu, nếu có chăng chỉ là ngộ nhận thôi."

Hứa Giai Mẫn mím môi, nhìn Lâm Tuyết Nhi của hiện tại cô có chút không quen, hay bởi vì cả hai đã biết quá nhiều mặt tối và quá khứ của nhau nên Lâm Tuyết Nhi trước mặt cô đã không cần phải phủ lên lớp vỏ bọc nữa.

"Chị không cần lúc nào cũng tỏ ra mình không sao trước mặt người khác. Tôi đối với chị không phải là ngộ nhận mà là đồng cảm. Chị luôn tự trách bản thân mình đã hại chết người mình yêu thương, còn tôi cảm thấy hổ thẹn và tự trách vì sự xuất hiện của tôi nên mẹ tôi mới tự sát."

"..."

Lâm Tuyết Nhi ngây người nhìn Hứa Giai Mẫn, đứa trẻ này đã trưởng thành lên không ít, con bé đã xác định được tình cảm của mình là gì. Còn cô chỉ luôn chọn cách trốn chạy, không dám đối diện với thực tế, cả quá khứ lẫn hiện tại.

Nở nụ cười chua chát, Lâm Tuyết Nhi chớp nhẹ mắt quay mặt nhìn đi hướng khác cố ép không cho nước mắt trào ra ngoài: "Em dũng cảm hơn tôi rất nhiều. Tôi đã từng mất đi một người rất quan trọng, vì vậy tôi không muốn nhận thêm điều gì vì sợ sẽ mất đi nữa. Cô độc là sự lựa chọn tốt nhất dành cho người hèn nhát như tôi."

Hứa Giai Mẫn cảm thấy người trước mặt cô đang tự nhốt mình trong thế giới riêng của cô ấy, giống như cách cô đã từng trải qua trước đây. Lần này cô cũng muốn dùng chân tình để sưởi ấm lại trái tim vụn vỡ ấy.

Bàn tay rụt rè đưa ra ôm lấy Lâm Tuyết Nhi, Hứa Giai Mẫn vỗ nhẹ lên mái đầu ấy, giọng khẽ khàng lên tiếng: "Lúc tôi rơi xuống hố sâu của mặc cảm chị đã từng an ủi tôi, bây giờ hãy để tôi làm điều đó cho chị. Thời gian qua chị đã sống cực khổ nhiều rồi, hãy buông bỏ quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới thôi!"

Lâm Tuyết Nhi im lặng nhắm mắt lại, để cho dòng nước mắt nóng hổi tuôn xuống khuôn mặt đã đỏ ửng vì xúc động, lặng lẽ rơi thấm ướt vai áo của Hứa Giai Mẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.