Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!

Chương 56: Giải Cứu



“Chỉ một đứa nhóc mà cũng bắt không xong. Vì sao còn phát sinh thêm một đứa trẻ nữa?”-giọng nói bực bội quát vào điện thoại. Tống Chí Khiêm đang ngồi trên xe đi đến địa điểm bắt người, hắn mục đích ban đầu là muốn cảnh cáo và nhắc nhở Hứa Minh Duật đừng xía vào chuyện của Tống gia, không ngờ lại phiền phức như vậy, còn bắt thêm một đứa trẻ không rõ là ai: “Lũ ăn hại mà.”

Chiếc xe của Hứa Minh Duật đậu cách ngôi nhà hoang nơi hiển thị vị trí của Tiểu Lam một đoạn, nơi này khá vắng vẻ và heo hút, cho dù có chạy trốn được khỏi nhà chưa chắc có thể ra khỏi đây.

“Vào thôi!”-Vy Vy bước xuống xe định đi vào bên trong nhưng Hứa Minh Duật đã ngăn lại: “Cô định làm loạn gì đấy.”

“Đám người này chỉ là đám ô hợp, nếu là dân chuyên nghiệp bên ngoài đã gắn sẵn camera. Tôi sẽ thu hút sự chú ý của chúng, còn anh vòng ra sau tìm bọn trẻ đi!”

Hứa Minh Duật định lên tiếng hoán đổi vị trí để cô bộc lót cho mình, nhưng nhìn Vy Vy vung tay lấy trong thắt lưng một cây gậy vệ sĩ bật nút kéo dài ra, anh thở dài đành nhún nhường một lần.

“Cô lo bọn chúng đi!”

Vy Vy sải chân bước vào ngôi nhà, nhìn hai gã đàn ông đang ngồi đánh bài trước sảnh lạnh lùng hỏi: “Các người bắt Tiểu Lam phải không?”

Một tên nhìn thấy không ổn đã hô to gọi người. Trong phút chốc có thêm 4 tên khác đến tiếp ứng.

“Em gái, vào đây rồi thì chơi với bọn anh đi, hai đứa trẻ kia bọn này không dám đụng vào, còn em thì…”

Một gã mặt mày lộ rõ vẻ háo sắc bước ra buông lời cợt nhã, liền nhận ngay một gậy vào cánh tay khi chưa kịp chạm vào người Vy Vy. Hắn đau đớn rống to lên.

“***, bọn bây mau lên!”

Hứa Minh Duật nheo mắt nhìn Vy Vy đối phó với đám người đó, người phụ nữ này rất nguy hiểm, nếu không có việc gì tốt nhất đừng động vào.

“Cô ta ở đó không sao rồi, phải mau tìm người thôi!”

RẦM

Đạp mạnh cánh cửa phòng ra, Hứa Minh Duật mừng rỡ chạy nhanh tới ôm chằm Hứa Giai Mẫn thật chặt: “Không sao rồi, em có bị gì không?”

Hứa Giai Mẫn cũng rất vui khi gặp được Hứa Minh Duật, nhưng mà…

“Anh làm…em khó thở…”

Tách khỏi Hứa Giai Mẫn, anh nhìn một lượt kiểm tra xem cô có sao không, có vẻ bọn chúng không làm gì nguy hại đến Hứa Giai Mẫn. Anh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn sang Tiểu Lam đang ăn dở miếng bánh nhìn hai người chăm chăm.

“Con không sao đâu ạ, con xem phim Hàn nhiều rồi, mấy cảnh này con quen mắt rồi.”

Hứa Giai Mẫn bối rối mặt mày đỏ ửng lên xấu hổ, Tiểu Lam còn nhỏ như vậy sao cái gì cũng biết, có thật là đứa trẻ chỉ mới lên 6 hay không?

"Không phải như em nghĩ đâu."

"Tiểu Lam!"-Vy Vy lúc này cũng đã giải quyết xong đám người bên ngoài đến tụ tập cùng mọi người, cô đi tới bế Tiểu Lam lên xem xét, bảo bối nhà cô rất may không sao, bằng không cô không biết ăn nói thế nào với vợ chồng Hoàng Phong.

"Dì Vy Vy, con biết dì sẽ đến cứu con mà. Dì vất vả rồi."

Vy Vy nghiêm mặt trách mắng, thế nhưng bàn tay lại dịu dàng đưa lên lau vệt sữa còn dính trên môi bé con: "Sau này không được tự ý rời khỏi tầm mắt của dì nữa, không phải lần nào con cũng may mắn như vậy đâu."

"Dạ, Tiểu Lam sai rồi, dì Vy Vy đừng nói cho ba mẹ con biết nha."

"Để xem biểu hiện của con thế nào đã..."-Vy Vy còn chưa nói xong Tiểu Lam đã chồm tới hôn mấy cái lên má cô, nũng nịu đáp: "Con thương dì nhiều lắm, nha nha nha!"

Hứa Minh Duật bất giác nhìn sang Hứa Giai Mẫn hắng nhẹ giọng: "Có phải em cũng nên làm gì đó... giống nhóc con kia không?"

Hứa Giai Mẫn gật gù như hiểu ra vấn đề, cô đứng dậy đi đến chỗ Vy Vy vòng tay ôm cô ấy một cái: "Cảm ơn chị đã đến cứu bọn em, chị vất vả rồi."

Khuôn mặt Hứa Minh Duật tối sầm lại khó coi, cái thể loại gì thế này? Ý của anh không phải như vậy, cô là không hiểu thật hay cố tình không hiểu đây.

"Tiểu Mẫn, xin chị hãy tự trọng, đây là dì của em, chị bớt thân thiết lại đi!"-Tiểu Lam ra dáng giữ của đưa tay đẩy Hứa Giai Mẫn ra, sau đó gục đầu hẳn lên ngực Vy Vy thều thào thốt: "Dì ơi, Tiểu Lam buồn ngủ rồi."

"Được, chúng ta về thôi. Chuyện hôm nay kết thúc ở đây, tôi sẽ liên lạc với anh sau, Hứa Tổng!"-Vy Vy bế luôn Tiểu Lam bước ra xe trước, dù sao nơi này rất phức tạp, không tiện để họ ở lâu.

"Được."

CHỤT

Hứa Minh Duật quay sang định bảo Hứa Giai Mẫn theo mình ra về bỗng nhận ngay nụ hôn phớt lên môi từ người bên cạnh, cô ấy vừa chủ động hôn anh sao?

"Em..."

"Như thế này được rồi phải không? Hứa Tổng?"

"Tạm được thôi, thật ra thì..."-anh bất giác cong nhẹ khóe môi mỉm cười, nhìn Hứa Giai Mẫn đã bỏ đi anh cũng bước nhanh đuổi theo, chưa gì vừa hôn có một cái đã bỏ chạy rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.