Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!

Chương 65: Ba Ruột Của Hứa Giai Mẫn



Tại nhà Vy Vy

Lâm Tuyết Nhi lấy làm khó xử khi phải nhờ Hoàng Thiếu Nghiêm ra mặt, nhưng lúc đó tình thế nguy cấp, cô không còn cách nào khác khi Lý Thạch đang bên cạnh Hứa Giai Mẫn.

“Thiếu Nghiêm, tôi muốn nói chuyện riêng với Tiểu Mẫn một lúc, em có thể rời đi được không?”

Một chút hụt hẫng hiện trên đôi mắt lo lắng của cậu dành cho cô, nhưng Hoàng Thiếu Nghiêm không phải người không hiểu chuyện, cậu gật nhẹ đầu đi ra ngoài khép cửa phòng lại.

Khi bên trong chỉ còn ba người, Vy Vy đưa một cái ghế kéo đến để Hứa Giai Mẫn ngồi xuống cùng mình.

“Em cảm ơn!”

Lâm Tuyết Nhi lúc này vẫn trầm mặc không biết nên lên tiếng thế nào cho phải.

“Vy Vy là người đã cứu tôi, thời gian này tôi và em cũng cần nhiều sự giúp đỡ từ chị ấy nên chuyện này Vy Vy cũng nên biết.”

Hứa Giai Mẫn linh cảm chuyện này liên quan đến mẹ ruột của cô, giọng nói hơi run lên đáp: “Vâng, chị cứ nói đi!”

Bàn tay khẽ đưa ra ngửa trên giường chờ đợi bàn tay Hứa Giai Mẫn đặt vào, đến bây giờ nếu như không đích thân nhìn thấy và nghe được lời xác nhận của Lý Thạch, có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến điều khủng khiếp đó.

Hứa Giai Mẫn đặt bàn tay của mình vào, nó nhanh chóng được bao lấy miết nhẹ lên: “Tôi cũng đã từng rất sốc khi biết chuyện này, mong rằng em hãy bình tĩnh khi nghe nó.”

Cái gật đầu khẽ từ Hứa Giai Mẫn, Lâm Tuyết Nhi mới đều đều giọng tiếp tục: “Người cưỡng bức mẹ em năm xưa không chỉ có một người. Hướng Chí Nam sau đó chỉ vô tình đi ngang qua nhìn thấy mẹ em và nổi lên dục vọng.”

Hứa Giai Mẫn như chết lặng khi nghe từ miệng Lâm Tuyết Nhi nói. Làm sao có thể…Hướng Chí Nam đã là đả kích quá lớn đối với cô và mẹ của mình, làm thế nào lại có thêm một kẻ cầm thú khác?

“Tiểu Mẫn, bình tĩnh lại!”-Lâm Tuyết Nhi gượng ngồi dậy áp bàn tay còn lại của mình lên má Hứa Giai Mẫn, nhìn đôi mắt uất hận và ngỡ ngàng của người trước mặt, đó là điều khiến cho cô luôn do dự khi phải nói ra sự thật này. Nhưng nếu đứa trẻ này vẫn còn không nhìn ra bộ mặt thật của kẻ đáng sợ ấy, Hứa Giai Mẫn sẽ càng gặp nguy hiểm lớn hơn.

“Lý Thạch mới là nguồn cơn gây ra tai họa, chính miệng hắn đã thừa nhận với tôi.”

Giọng Hứa Giai Mẫn run lên, cảm xúc là thứ cô không thể khống chế tốt vào lúc này: “Làm sao chị lại phát hiện ra điều đó? Hắn ta đã… làm gì chị sao?”

Đôi mắt buồn bã chớp nhẹ ngăn đi sự tủi nhục của bản thân, Lâm Tuyết Nhi lắc nhẹ đầu trấn an đứa trẻ nhỏ: “Hắn ta chưa làm gì tôi…”

Vy Vy rót cho Lâm Tuyết Nhi ly nước ấm, nhìn hai người trước mặt đang rất xúc động dù câu chuyện chỉ mới nói một nửa, hai người họ cần bình tĩnh hơn.

“Tối hôm đó sau khi tàn tiệc, Hoàng Thiếu Nghiêm trở về nhà, Tống Ái Liên cũng không còn lý do nào ở lại nhà tôi nữa. Lúc này chỉ còn tôi và Lý Thạch ở lại. Hôm đó tôi và hắn đã uống rất nhiều bia…”

“…”

“Khi tôi trở về phòng nghỉ ngơi, không ngờ tới Lý Thạch cũng đi theo sau và đi vào phòng, hắn có ý đồ không tốt với tôi…”

Hứa Giai Mẫn ôm chằm Lâm Tuyết Nhi khi nhìn thấy cô đang rơi nước mắt, chuyện này đúng là không dễ dàng gì để nói ra với người khác: “Được rồi, chị đã không sao rồi…”

“Sức lực của tôi để phản kháng lại hắn là điều không thể, trong lúc tôi gần như tuyệt vọng hoàn toàn, tôi đã vô tình nhìn thấy hình xăm đôi cánh nhỏ bên hông eo của Lý Thạch… Hứa Minh Duật từng nói với tôi mẹ em trước khi chết đã để lại manh mối duy nhất về kẻ đã cưỡng bức cô ấy.”

Hứa Giai Mẫn cũng đã bật khóc theo Lâm Tuyết Nhi, khuôn mặt chôn sâu vào bờ vai nhỏ âm thầm rơi lệ ướt đẫm mảng áo. Đúng là không thể ngờ rằng bên cạnh Lâm Tuyết Nhi suốt thời gian qua là kẻ đáng sợ như thế.

Tách khỏi cái ôm của Hứa Giai Mẫn, Lâm Tuyết Nhi nghiêm túc nhìn cô xác nhận: “Tôi đã thử gặn hỏi, và Lý Thạch đã không do dự thừa nhận… hắn ta khi đó còn rất phấn khích kể lại bảng kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống giữa em và Hướng Chí Nam đã bị đánh tráo, thực ra Lý Thạch mới là cha ruột của em.”

Bàn tay bên dưới Lâm Tuyết Nhi càng siết chặt hơn, cú sốc trước đây cô biết rằng vẫn chưa hết đả kích cho Hứa Giai Mẫn, lần này biết được thêm một chuyện đau lòng từ tội lỗi của người năm xưa, Hứa Giai Mẫn làm sao có thể an ổn được.

Nuốt nước mắt vào trong, Hứa Giai Mẫn gượng cười nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lâm Tuyết Nhi hỏi: “Thế làm sao chị thoát ra được? Chị Vy Vy nói rằng lúc nhìn thấy chị, chị đã bị thương rất nặng.”

“Đối diện với hắn ta lúc đó, tôi không thể nào nghĩ được cách tốt hơn…nhân cơ hội hắn mất tập trung tôi đã cố chạy thoát ra phòng khách vớ lấy con dao gọt trái cây, vì quá sợ hãi khi Lý Thạch đuổi tới, tôi đã liều mạng tự đâm vào người mình để tìm đến cái chết…”

Vy Vy thở nhẹ ra, kết cục đó cô đã từng nghĩ tới, nhưng nghe chính miệng Lâm Tuyết Nhi nói ra cô vẫn cảm thấy thương xót.

“Chị…”-Hứa Giai Mẫn bị nghẹn ứ nơi cổ họng, cô còn có tư cách gì khuyên ngăn việc làm cực đoan của Lâm Tuyết Nhi, mẹ cô sau khi bị cưỡng bức cũng đã tự hành hạ bản thân thời gian dài rồi tìm đến cái chết trong tuyệt vọng đó thôi.

“May là khi nhìn thấy tôi tự sát, hắn quá hoảng hốt chạy tới, tôi lúc đó vẫn còn chút sức lực đã đâm hắn bị thương nên mới chạy thoát ra ngoài và gặp được Vy Vy.”

“Thảo nào tôi vẫn luôn thắc mắc vì sao em hôn mê cả tuần mà giờ hắn mới hành động đến gặp Hứa Giai Mẫn, hóa ra là do trên người hắn cũng có thương tích.”-Vy Vy đã sáng tỏ khúc mắc trong lòng.

Lâm Tuyết Nhi khẽ cười nói thêm: “Một kẻ cẩn thận như Lý Thạch sẽ không ra tay khi có quá nhiều rủi ro, hắn chỉ thích ở trong bóng tối để kiểm soát và phá rối mọi người. Một tuần qua do bị thương và Hứa Minh Duật luôn bên cạnh Tiểu Mẫn, hắn không dám liều lĩnh làm càn.”

“Tuyết Nhi, chị mệt rồi, hãy nghỉ ngơi đi! Em không sao đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.