Lu Han thường xuyên có ý nghĩ thế này, nguyên nhân khiến mình đến nay vẫn chưa có được cô em chân dài nào làm bạn gái nhất định là bởi vì đám bạn gay không để người khác bớt lo ở bên cạnh mình. Đừng nói tới những người khác, chỉ nói tới đôi của Byun Baekhyun và Park Chanyeol thôi, cũng sắp làm đứt đoạn nửa năm đào hoa của mình.
—— Anh cũng đang trên đường đi xem phim với cô em dịu dàng, có biết không?! Oh Sehun gọi một cú điện thoại tới, anh không thể không nửa đường quay lại, sau đó xin lỗi với người ta, nói hôm nay anh không cẩn thận ăn trúng món gì đó nên xấu bụng, hôm nào chúng ta hẹn lại nha.
〒▽〒 Nếu em gái đó chịu tiếp tục chờ đến cuộc hẹn sau mới là quỷ đó! Nếu có người chịu chờ anh thì anh đã sớm thoát cảnh cô đơn rồi, hừ!
… Tuy nhiên, truy cứu căn bản, vẫn là Lu Han không cách nào dễ dàng tha thứ chính mình lại bỏ qua mấy chuyện linh ta linh tinh một lần nữa, chỉ cần Oh Sehun mở miệng, nếu mà muốn sao trên trời thì anh cũng bắc thang lên hái cho nó, huống chi là muốn anh quay về nhà một chuyến…
Đẩy cửa nhà mình ra, đoán chừng hai người kia nhao nhao đã xong, chỉ còn lại một mình Byun Baekhyun ngồi ở ghế sô pha bên cạnh dọn dẹp lại hộp thuốc, Oh Sehun ngồi xem TV ở tuốt đằng xa, nhìn thấy Lu Han thì liền nhào tới.
“Chú Xiao Lu!”
“Hả~? Rốt cuộc là làm sao vậy Sehun~~”
Oh Sehun ghé vào bên tai Lu Han kể chuyện, trông rất thần bí: “Baba bảo chú Baekie giúp cho quái thú, ặc…, chính là cái chú kia á…, muốn giúp chú ấy xem bệnh, sau đó thì bắt đầu nhao nhao…”
“Quái thú?” Đổi lại dép đi vào trong nhà, Lu Han thật sự là nghe không hiểu lắm. Thẳng đến lúc đi đến trước ghế sô pha thì cuối cùng mới kịp phản ứng “quái thú” là thứ gì: “Ai u a!!!! Người này là ai? Sao lại biến thành như vậy…”
Wu Yifan uống thuốc nên đã ngủ, vì vậy Lu Han liền đưa mắt nhìn sang Byun Baekhyun.
“Là tổng biên tập trong tòa soạn của ba Sehun. Bề ngoài… hình như là bị học trưởng Yixing đả thương.”
“Yixing… A, là người trong bệnh viện của cậu… Con mẹ nó! Cái này có chút phát rồ nha… Thù hằn bao nhiêu…”
Byun Baekhyun bĩu môi, giọng điệu lúc nói chuyện vẫn rất rầu rĩ: “Miệng vết thương cũng ít nhất một hai ngày rồi, là không xử lý tốt nên mới nhiễm trùng, thậm chí giờ lại phát sốt… không thể trách học trưởng Yixing hoàn toàn.”
Lu Han biểu thị mình hiểu mà vỗ vỗ vai Byun Baekhyun: “Ừ, cậu là dân chuyên môn, anh đương nhiên tin cậu.”
Nghe được Lu Han nói như vậy, Byun Baekhyun không tự giác mà nhìn sang phòng bếp, mang theo nét uất ức y như một cô vợ nhỏ mà chính cậu cũng không phát giác: “Vậy mà có người không tin em, cũng không biết mắt nào nhìn ra em thích anh Xing Xing… Đầu óc có bong bóng…”
Oh Sehun ôm cổ Lu Han có chút nghe không hiểu: “Đầu óc có bong bóng là cái gì vậy… Là loại bong bóng có thể chơi đó hả? Con cũng muốn đầu óc có bong bóng!”
“Phư… Không phải là ý đó đâu Sehun…” Lu Han bật cười hôn nhẹ lên mặt Oh Sehun một cái: “Được rồi Baekhyun, cậu cũng đừng giận quá, Chanyeol thần kinh không ổn định nên chắc không có ác ý, có thể là lo lắng cậu cũng sẽ bị thương…”
“Rõ ràng là cậu ấy lo lắng cho tổng biên tập của cậu ấy! Vừa rồi anh Lu Han không thấy bộ dạng của cậu ấy đâu, gấp đến nỗi trái tim đều sắp rơi ra ngoài. Nếu vừa rồi em mà lỡ gây ra sự cố gì, làm đau tổng biên tập của lòng cậu ấy, đoán chừng bây giờ anh sẽ không nhìn thấy em nữa đâu!”
“Ha ha ha… Đồ ngốc, làm sao có thể được…” Trời ơi, Baekie, cuối cùng thì anh có nên nói cho cậu biết bộ dạng của cậu bây giờ hoàn toàn là do ghen tuông hay không…
Lúc này Oh Sehun xem như đã hiểu rồi, thằng bé sốt ruột mà bay thẳng đến nắm chặt lỗ tai Lu Han: “Hing hing~ baba không được thích chú quái thú… Bạch Cửu không muốn chú quái thú làm mama đâu~ Hing hing…”
Phư~ Bảo bối, con quá ngây thơ rồi! Con xem dáng người cao ráo và gương mặt của chú quái thú kia đi, cho dù bị chảy máu cũng là một cường công đó! Nếu như có thể bị baba của con đánh bại, chú sẽ lập tức bẻ cong chính mình!
Thấy mặt Byun Baekhyun không có ý gì là muốn cười, Oh Sehun níu lỗ tai của mình cũng không buông, Lu Han cảm giác mặt của mình cũng sắp run lên —— Trước khi đau đớn và vui vẻ, cũng thường run lẩy bẩy thế này =v=.
Sau khi sai Oh Sehun đi chọc cho Baekhyun vui vẻ, Lu Han chậm rãi đi vào phòng bếp. Bóng dáng Park Chanyeol đang đứng nấu cháo lại làm anh cực kỳ kinh ngạc.
“Không trách Baekhyun hiểu lầm cậu và tổng biên tập của cậu… Hình như trước giờ cậu chưa từng nấu cháo cho con của cậu nha nữ đầu bếp Chan?”
“Cái gì chứ… Anh đừng chọc em nữa… Còn không phải là vì tay nghề làm bếp của em quá kém, cái tên Baekhyun lòng dạ hẹp hòi kia lại không giúp em làm, không có biện pháp nên chính em phải ra tay. Không phải nói người bệnh phải ăn cháo sao~” Park Chanyeol không có ý tứ mà gãi gãi đầu, trưng ra một nụ cười ngu đần.
“Tại sao Baekie lại giận nữa rồi?” Lu Han cầm quả táo trên bàn, cắn một cái phát ra tiếng giòn vang.
“Tổng biên tập cãi nhau với bạn trai, là anh Xing Xing của Baekhyun, cũng là anh Xing Xing đánh tổng biên tập thành như vậy… Sau đó thì tổng biên tập phát sốt, mỗi lần em thấy người khác bị bệnh phát sốt đều hoảng loạn lên hết, sốt ruột quá mới mang anh ấy về nhà muốn nhờ Baekhyun xem giúp. Nào biết được…”
“Biết được cái gì?”
Tay cầm cái muỗng, bộ dạng của Park Chanyeol cũng là “em rất uất ức”: “Em còn chưa nói được mấy câu thì Baekhyun liền vạn lần không vui. Rõ ràng là Zhang Yixing đánh tổng biên tập bị thương, em đâu có nói dối. Nam thần mà không có tí xíu nhân cách, thiếu hụt như vậy mà không cho nói! Vừa rồi anh Lu Han không thấy bộ dạng của cậu ấy đâu, em nói anh Xing Xing của cậu ấy một câu thì cậu ấy tức giận đến mức ước gì móc tim em ra ngoài, nếu vừa rồi em không vững vàng, đoán chừng bây giờ anh sẽ không nhìn thấy em nữa đâu!”
Ế… Lời này… Sao có chút quen tai…
Chậc chậc, hai người kia thật đúng là không được tự nhiên. Hơn nữa là vào lúc chân thành mở rộng lòng tốt lại rẽ hướng để rơi vào cái hầm “thật ra là cậu ấy thích người khác”. Thật sự là muốn đem hai cái đồ đần này nhét vào cùng một cái weibo, post lên cho toàn bộ thế giới đều đến vây xem một phát, sẵn tiện thắp cho một cây nến luôn.
Khụ khụ, không biết thượng đế có mất linh hay không, hy vọng là thấy được phần mình giúp những đôi gay đến được với nhau, thúc đẩy một cái cọc nghiệt duyên, cầu Ngài ban thưởng cho con một cô em chân dài a~
Ném quả táo trong tay đi, Lu Han dùng giọng điệu như một người chị tri kỷ mà hỏi: “Sao cậu lại cảm thấy… Baekhyun thích học trưởng của cậu ấy? Chưa từng nghe cậu ấy nói qua chuyện này mà.”
“Cậu ấy chưa nói qua… Nhưng mà cậu ấy lúc nào cũng nói tốt về anh Yixing, hoàn toàn xem như nam thần mà sùng bái, không phải thích thì còn là cái gì?” Park Chanyeol vừa nói vừa nếm thử một muỗng cháo do mình nấu: “Oẹ, ĐM! Mặn quá!”
“Anh từng nghe Baekhyun nói, cậu ấy và Zhang Yixing đã quen nhau từ thời đại học, thoáng cái thì đã năm sáu năm rồi. Nếu thật sự là thích, đoán chừng đã sớm theo đuổi rồi, không cần phải chờ tới bây giờ.”
“Ai biết được cậu ấy một mực không có ý định thổ lộ hay không? Nói không chừng là cậu ấy còn chưa kịp thổ lộ thì người ta đã cùng một chỗ với tổng biên tập. Nói không chừng là cậu ấy đã thổ lộ sau đó bị từ chối. Nói không chừng là…”
“Ngừng ngừng ngừng, nhìn không ra sức tưởng tượng của cậu phong phú như vậy… Anh nói nghe nè, căn bản chính là cậu suy nghĩ nhiều.”
Bộ dạng đứng đắn của Park Chanyeol lại làm cho Lu Han không khỏi muốn cười, nhưng mà trong đầu không biết tại sao hiện lên bốn chữ “Chức nghiệp đạo đức” to tướng, thoáng cân nhắc một phát liền cực nhanh mà ngửa mặt lên trời cười ngu với em chân dài cả đời của mình (Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, Lu Han quyết định giữ những ý định này trong lòng thôi)
“Thật sự thích một người, mới không thể nào đem phần tình yêu đó hoàn toàn để ở trong lòng, dù sao cũng phải tìm người khác giải tỏa. Cậu suy nghĩ kỹ lại đi, cậu ấy có chủ động nói với cậu không? Dù sao với anh là không có rồi đó. Hơn nữa, dựa theo kinh nghiệm của anh, nam thần cái gì đấy, là để ngưỡng mộ. Sùng bái và muốn cùng một chỗ với người đó là hai chuyện khác nhau.”
“Ưm… Hình như là vậy… Nhưng mà cái kia cũng không đúng a, nếu cậu ấy không thích anh Xing Xing, vậy nổi giận với em làm chi!” Đổ một cốc nước lớn vào trong nồi, Park Chanyeol âm thầm chà xát hai tay cầu mong hương vị của nồi cháo này có thể thay đổi được chút ít.
“A cái này sao…”
“Thích tổng biên tập của cậu thì giỏi lắm sao! Có thể sai bảo tớ, sau đó bộ dạng còn như là tớ không đúng phải không!”. Trong phòng Byun Baekhyun, Byun Baekhyun ôm Pororo hung dữ nói, nói xong còn chưa hết giận, vung tay lên ném Pororo tới trên giường, Oh Sehun mở to mắt không dám nói tiếp, đành phải yếu ớt mà leo đến chân giường lượm món đồ chơi bằng bông lại, cẩn thận từng li từng tí mà thả vào trong tay Byun Baekhyun.
Chú Baekie nhớ kỹ là phải ném Pororo, không được ném văng Bạch Cửu nha…
“Sehun, con nói xem hôm nay chú làm sai cái gì? Hả? Sao ba của con lại đối xử với chú như vậy!”
“Hả? A… Con không biết nha… Ưm… Có lẽ là baba không đúng á…, baba không nên mang chú quái thú về nhà…”
“Còn nói chú thích anh Xing Xing, nếu chú mà thích anh ấy thì cần gì chờ tới hôm nay! Rõ ràng là cậu không nỡ nhìn tổng biên tập nhà mình bị thương lại không dám tìm anh Xing Xing trút giận nên cứ đổ lên đầu tớ. Tớ chọc ghẹo ai, gây hấn ai hả?!”
“Chú Baekie, chú đừng nóng giận mà… Baba sẽ không thích chú quái thú… Bạch Cửu không muốn chú quái thú làm…” Thiếu chút nữa nói lỡ miệng, Oh Sehun mau mau dùng tay bịt miệng lại, không tiếp tục nói nữa.
“Hả? Làm cái gì? Sehun~~ Tại sao không nói nữa?”
“… Không có gì, không có gì! Con nói… con nói vẫn là chú Baekie tốt hơn!”
〒▽〒 Ai u!!! Baba, ba thật đáng ghét… Cãi nhau với chú Baekie làm chi…
Thật vất vả nấu mới nấu ra một chén cháo có thể ăn được, Park Chanyeol hớn hở bưng cháo đến chỗ Wu Yifan. Lu Han vừa mới phí hết không ít miệng lưỡi với cậu ấy, mặc dù không biết cái tên ngốc to xác này nghe vào được bao nhiêu, nhưng ít nhiều gì cậu ấy cũng sẽ không hiểu lầm tình cảm Byun Baekhyun dành cho Zhang Yixing nữa…
Bên kia, một thằng bé như Oh Sehun làm sao có thể dỗ dành Byun Baekhyun đang nổi trận lôi đình, nhất là khi rất nhiều lời Byun Baekhyun nói thằng bé đều trong trạng thái nghe không hiểu, giày vò một hồi, đoán chừng Oh Sehun cũng phải bắt đầu phát điên.
Lúc Byun Baekhyun bị Oh Sehun dắt đi ra khỏi phòng, vừa vặn nhìn thấy Park Chanyeol ngồi xổm bên cạnh Wu Yifan đút từng muỗng từng muỗng cháo cho người ta ăn, trong lòng lại có gì đó bốc lên —— không phải lửa giận, mà nghĩ đi nghĩ lại, có chút ít hy vọng, người ở đằng kia là mình, sau đó… A bậy bậy! Byun Baekhyun, mày thụ ngược điên cường hả?!
“Khụ khụ…” Không cẩn thận mà sặc một cái, Wu Yifan mở to mắt, ánh mắt nhìn Park Chanyeol rất phức tạp: “Park Chanyeol, cậu bỏ bao nhiêu muối?”
Đôi mắt to của Park Chanyeol chớp chớp lộ vẻ kinh ngạc: “Em đã bỏ thêm rất nhiều nước mà! Vẫn rất mặn sao? … Thật xin lỗi tổng biên tập, em nấu nướng không rành, nhưng mà nghe nói người bệnh phải húp cháo mới được…”
“Cảm ơn… Nhưng mà, xin cậu đừng cho tôi húp… cái chén muối này nữa…”
Byun Baekhyun đứng ở một bên bật cười PHƯ~ một tiếng.
Trên mặt Park Chanyeol có chút nhịn không được, ngượng ngùng mà đứng dậy liếc Baekhyun: “Cười cái gì hả! Còn không phải cậu không giúp tớ làm…”
“Sao tớ phải giúp cậu làm, bộ tớ với cậu thân lắm sao?”
“… Được rồi, được rồi! Trước đó là do tớ sai, có được chưa? Tớ không nên hung dữ với cậu, OK?”
“Thôi dẹp đi, bây giờ nói những lời êm tai này còn không phải bởi vì muốn tớ giúp cậu nấu cháo. Tớ mới không giúp cậu xun xoe trước mặt tiểu tình nhân của cậu!”
“Cái gì mà tiểu tình nhân hả? Con mẹ nó! Con mắt nào của cậu thấy tớ thích tổng biên tập hả?!”
“Vậy con mắt nào của cậu thấy tớ thích anh Xing Xing hả?!”
“Byun Baekhyun, cậu đừng không nói đạo lý, vừa nãy tớ đều xin lỗi rồi!”
“Cậu chỉ là xin lỗi tớ chuyện không nên hung dữ với tớ! Cũng không nói cái khác, tớ nhớ kỹ hết đó nha!”
Hiện tại Wu Yifan ước gì chính mình căn bản không có tỉnh lại.
Xin đấy… Các người có ý gì đây… Hết đoạt Xing Xing lại đoạt tôi… Tôi với Xing Xing không có cùng đùa với các người, có biết không…!
Mà ngay cả Oh Sehun bốn tuổi rưỡi cũng làm một động tác bó tay là đứng đó đỡ trán.
“… Cuối cùng thì baba với chú nhao nhao cái gì… Hu hu… Hay là chú quái thú ăn thịt con đi… Bọn họ phiền quá 〒▽〒…”
Người thông minh nhất đương nhiên là Lu Han, nghĩ đến tháo chuông cần phải có người buộc chuông, Lu Han lén lén đi vào phòng của Byun Baekhyun, dùng giọng điệu vô cùng khẩn cấp gửi tin nhắn cho Zhang Yixing: “Tôi là bạn của Byun Baekhyun, Wu Yifan bệnh nặng lại không chịu đi bệnh viện, hiện tại sắp sốt đến choáng váng rồi. Byun Baekhyun bận chăm sóc anh ta nên kêu tôi liên hệ với cậu”. Sau khi thấy Zhang Yixing trả lời lại “Cho tôi địa chỉ nhà của anh” liền hí hửng bấm địa chỉ nhà của mình rồi gửi đi.
Cái này… Coi như là thuận tay giúp Zhang YiXing và Wu Yifan làm lành với nhau.
Hơn mười phút sau, nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập, Lu Han phảng phất thấy trên đầu mình xuất hiện quầng sáng màu vàng của “Tay thiện nghệ chuyên dàn xếp các đôi gay”.
Nếu Zhang YiXing đến chậm thêm một chút, đoán chừng Byun Baekhyun và Park Chanyeol cũng muốn bước theo gót anh ấy mà đánh đập tàn nhẫn như đánh Wu Yifan rồi. Thật ra nói đi nói lại rốt cuộc là chuyện này to tát thế nào? Ai cũng cảm thấy không phải là chuyện tới mức phải sống phải chết, lại hết lần này tới lần khác không may đụng vào hai người ngây thơ. Chuyện lớn lại có thể không nhao nhao, nhưng vì chuyện nhỏ như vậy mà ồn áo tới mức muốn tuyệt giao.
Người mở cửa cho Zhang YiXing chính là Lu Han, Oh Sehun trốn ở sau lưng Lu Han, lúc trông thấy Zhang YiXing lại là một tiếng thét kinh hãi: “Oa! Lại có quái thú!!”
… Ngược lại cũng không thể trách Oh Sehun sợ đến như vậy, mặc dù trên mặt Zhang YiXing không có bị thương, nhưng cả người tiều tụy đến một chút sức sống cũng không có, đầu tóc rối bời, quầng thâm quanh mắt đều sắp che khuất nửa gương mặt rồi, nhìn sơ liền thấy phối hợp lung tung áo khoác, quần ngủ với giày da, xem như là đánh nát hình tượng “hoàn mỹ” trong lòng fan cuồng nào đó.
“Học trưởng Yixing…” Tuy là trong nội tâm muôn vàn không muốn tin tưởng, Byun Baekhyun vẫn yếu ớt kêu lên thành tiếng.
Nghe thấy tên của Zhang YiXing, Wu Yifan một mực nằm ngay đơ ở đó như được truyền điện mà ngồi dậy, miễn cưỡng ngồi dậy nên bị choáng, mở đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Zhang YiXing: “Xing Xing…”
Người này mặc dù nhìn sơ là bị bệnh, nhưng nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống là “bệnh nặng”, Zhang YiXing liền hiểu rõ, sự lo lắng ở trên mặt lập tức không thấy tăm hơi.
“Không có việc gì thì tôi đi trước.”
“Xing Xing!” Không biết lấy sức lực ở đâu ra, Wu Yifan từ salon đứng lên cản Zhang Yixing ở cửa ra vào. Hai tay chống lên ván cửa, vết thương ở khóe miệng rất rõ ràng, vết thương trên cổ tuy được băng bó lại hình như bắt đầu rướm máu ra ngoài.. Wu Yifan cau mày, dường như đang chuẩn bị cái gì đấy.
Lu Han vô thức mà che kín hai mắt Oh Sehun —— Thiếu nhi tuyệt đối không nên xem!
Là tức giận sao, giận tôi làm anh bị thương còn muốn bỏ đi, Zhang YiXing nghĩ.
Cuối cùng lại nghe người nọ hắng giọng nói: “Đừng đi. Xing Xing, đừng đi…”
Bởi vì phát sốt nên lời nói cũng mang theo hơi nóng, khuấy động đủ vị ngọt chua cay đắng mặn trong lòng Zhang Yixing.
“Wu Yifan, chúng ta… đã xong rồi. Xin anh buông tay có được không? Không được tìm tôi, cũng không được nhốt tôi. Tôi không phải là con chó con mèo anh nuôi…”
Wu Yifan chỉ lặp đi lặp lại mấy chữ đó, nhưng thật giống như đã dùng hết sức lực toàn thân: “Xing Xing đừng đi, đừng đi…”
Chỉ là anh sợ mất đi em, chỉ là sợ mất đi em đó, em hiểu hay không? Anh chưa bao giờ cúi đầu quá mức trước bất kỳ ai, nhưng mà anh xin em, Zhang Yixing, xim em đừng đi.
“Thứ anh muốn tôi không cho anh được, Yifan, tôi không cho anh được… Những năm này anh mệt mỏi, tôi cũng mệt mỏi, không phải sao… Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, tất cả mọi người bắt đầu một lần nữa… Không phải cũng rất tốt sao…”
“Xing Xing, đừng đi… Xin em, đừng đi…”
“Buông tay đi, buông tay…”
Zhang YiXing vừa dứt lời, liền phát giác không khí vờn quanh mình đột nhiên sụp xuống, mặc dù tất cả nguyên nhân là rốt cuộc Wu Yifan chống đỡ hết nổi, hôn mê bất tỉnh.
“Tổng biên tập!” Park Chanyeol thấy thế muốn tiến lên, bị Byun Baekhyun mạnh bạo kéo tay lại.
“Đôi tình nhân của người ta gương vỡ lại lành, xin cậu đừng qua đó cản trở, có biết không?!”
Park Chanyeol bĩu môi: “Làm như có mình cậu biết.”
Wu Yifan bệnh thành như bây giờ, không đi bệnh viện thì không được, Zhang YiXing khóc đến thần sắc hoảng hốt làm mọi người cũng lo lắng khi để cho một mình anh ấy đi, vì vậy Lu Han liền xin đi giết giặc mà ôm đồm việc này —— còn thuận đường mang theo Oh Sehun đi cùng luôn.
Thằng bé có vẻ không vui: “Không được mà chú Lu, Sehun muốn ở nhà xem náo nhiệt~~~~”
Lu Han cười vỗ vỗ đầu Oh Sehun: “Con muốn xem màn náo nhiệt kia, về sau sẽ còn nhiều, rất nhiều đấy, không thua ngày hôm nay~~”
Chỉ còn lại có Park Chanyeol và Byun Baekhyun trong nhà, tất cả lại quay về trạng thái yên tĩnh.
Lặng im hồi lâu, Park Chanyeol mới phát hiện hai người vẫn ở trạng thái tay trong tay nên xấu hổ một phen, nhưng vừa định buông ra, chỉ nghe thấy tiếng Byun Baekhyun hít hít mũi —— đến gần để nhìn, không biết đứa bé này đã đỏ vành mắt từ lúc nào rồi.
Vì vậy càng nắm chặt tay Baekhyun hơn, hơi dùng sức một chút, liền túm cậu đến trước người mình: “Khóc cái gì mà khóc… Chân trời xa xăm nơi nào mà không có cỏ thơm, cần gì mà phải yêu thầm anh Xing Xing.”
Byun Baekhyun nghe xong cái này lại nổi giận, đấm lên vai Park Chanyeol một cái: “Cậu nói thêm một câu tớ thích anh Xing Xing nữa thử xem! Coi tớ có đánh cậu thành đầu heo không!”
Park Chanyeol ngược lại là nở nụ cười: “Được được được, cậu không thích, không thích… Vậy cậu khóc cái gì a…”
“… Có chút cảm động, không được sao…”
“Có cái gì mà phải hâm mộ đâu, tương lai cậu cũng sẽ có một phần của riêng mình.”
“… Xí, không biết phải chờ tới bao giờ.”
“Gấp cái gì a, thật sự là…” Nói xong, Park Chanyeol dùng bàn tay nhàn rỗi vò rối tóc Byun Baekhyun, cười đến rất là xán lạn: “Con cóc ba chân khó tìm, còn mấy anh đẹp trai hai chân chẳng phải đầy ra đó à!”
Nói xong vẻ mặt tự tin mà vỗ vỗ bộ ngực của mình.
Byun Baekhyun nín khóc mà mỉm cười.
“Cậu xem, vẫn là cười lên dễ nhìn nhất. Khóc cái gì a, thật sự là~~ Vốn lớn lên đã giống chú hồ ly con tội nghiệp, giờ khóc lại càng giống rồi…”
Vừa nói, Park Chanyeol còn vừa dùng tay gạt đi nước mắt trên mặt Byun Baekhyun. Bộ dạng khi cười lên, lại để cho người khác cảm thấy rất ôn hòa, không có người nào có thể ôn hòa hơn, cho dù cãi nhau với mình cũng ôn hòa, chỉ nhìn mình một cái đã cảm thấy ôn hòa.
Người như vậy… có phải chỉ có mỗi mình cậu.
Bước một bước nhỏ về trước, Byun Baekhyun đột nhiên ôm lấy Park Chanyeol.
—— Quả nhiên, lồng ngực cũng rất ấm, ôm cũng rất ấm.
“… Baekhyun?”
“Để cho tớ ôm một chút, Chanyeol, chỉ một chút thôi.”
Byun Baekhyun cho là mình sẽ bị đẩy ra.
Vài giây đồng hồ sau lại cảm giác được phía sau lưng của mình truyền đến một sức lực dịu dàng, sau đó, mình hoàn toàn tiến vào lồng ngực của người kia.