Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Chương 54: Không hề nhận ra



Bắt đầu từ hôm sau, Trần Cách Cách đảm nhiệm luôn cả ba bữa cơm, thím Lưu bị vô công rỗi nghề, không thể làm chuyện không làm mà lấy tiền, liền gặp ta đề nghị thôi việc.

Ta không giữ được thím Lưu, không thể làm gì khác hơn là chuyển phần tiền lương của thím Lưu sang cho Trần Cách Cách. Cô ấy kiên quyết không chịu nhận, nói là mình ăn ở nhờ ta, còn đang muốn báo đáp thật tốt.

Cô ấy nói được làm được khiến ta choáng váng. Ta nằm trên ghế dài đọc sách, trong vòng nửa canh giờ, cô ấy dùng khăn lau tay vịn ghế ta nằm những ba lần. Ta cảm giác cô ấy như muốn lau tróc cả sơn. Ta đau lòng mà không tiện nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Chịu khó không phải tội?

Cô ấy thấy ta nhìn chằm chằm, liền dừng lại hỏi: “Sao cô lại nhìn tay của tôi?”

Ta đâu có nhìn tay cô ấy, ta nhìn lớp sơn đang bị cô ấy chà đạp mà.

Ta ho nhẹ một tiếng, khen: “A, tay cô to thế.”

Cô ấy nhìn tay mình, rồi lại nhìn tay ta, đột nhiên dùng hai tay bao bọc tay ta.

Ta ngẩn người, xấu hổ rụt tay về. Cô ấy định làm gì?

Cô ấy kinh ngạc nhìn tay ta, một hồi lâu sau mới nói: “Cô xem tay cô đi, thế mới gọi là tay phụ nữ. Chỉ bằng một nửa tay tôi.”

Ta an ủi cô ấy, “Tay to có lực, như cô cũng tốt mà.”

Cô ấy gật đầu, lại lau tay vịn. Ta chẳng còn tâm trạng đọc sách, mắt không thấy tâm không phiền, ta lên giường nằm cố quên thôi.

Không ngờ, cô ấy lại đến bên giường, lau dùng sức lau qua lau lại thành giường.

Ta im lặng… Ta cảm thấy sắp phải tìm thợ sơn rồi.

Sự cần lao của cô ấy khiến ta rất bất đắc dĩ, nhìn cô ấy chăm chỉ làm việc, lại không chịu nhận tiền công, ta cảm thấy mình như một ác bá bóc lột, rất có cảm giác tội lỗi.

Vì vậy, ta càng thêm dụng tâm dạy võ cho cô ấy. Đáng tiếc, cô ấy không chút tiến bộ, ta dần hiểu thế nào gọi là gỗ mục không thể điêu khắc. Ta cũng dần tự hỏi bản thân, cần cù bù thông mình liệu có đáng tin?

Đến mùa đông, khí trời mỗi ngày một lạnh hơn, người đến Yên Chi võ quán cũng càng lúc càng ít, ta nhân lúc rảnh rỗi mua ít quà tặng cha mẹ. Chẳng mấy chốc là hết năm, không về nhà đón năm mới thì thật bất hiếu, thật khó ăn nói.

Trần Cách Cách vừa nghe thế, lập tức đi theo ta, “Quán chủ, để ta đi xách đồ cho cô.”

“Ta mang Tiểu Lan Tiểu Nhị đi là được rồi, cô ở lại trông nhà đi.”

“Hai người bọn họ cộng lại cũng không khỏe bằng ta, mang theo ta đi.”

Ta nhìn đôi mắt nóng bỏng của cô ấy, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mang theo cô ấy. Sau khi đi rất nhiều chỗ, ta phát hiện, mắt thẩm mỹ của Trần Cách Cách rất được, đồ cô ấy chọn hộ ta vừa đẹp vừa hữu dụng.

Đi dạo lâu thì mệt, ta vào quán trà nghỉ chân.

Trần Cách Cách rót trà cho ta, hỏi: “Quán chủ, cô có về nhà đón tết không?”

Ta nhấp ngụm nước trà, trả lời: “Ta rất muốn trở về, nhưng trong nhà có người ta không muốn gặp, thật là phát rầu.”

Vì che dấu người ngoài, mẫu thân nói “Không thể không mua” là sản nghiệp của Quy Vân sơn trang, bà định chờ ta thành thân xong, nhìn ta và Giang Thần phu xướng phụ tùy sau đó tìm chỗ dọn ra sống riêng. Trước mắt không biết đã chuyển đi chưa. Nếu ta trở về, nhất định gặp Giang Thần, không biết tại sao, nội tâm ta kháng cự chuyện nghĩ đến hắn và đối mặt hắn, ta chỉ muốn thời gian làm phai nhạt tình cảm ta dành cho hắn, sau đó dùng tâm trạng lý trí lạnh nhạt gặp hắn. Nhưng có đôi khi, ta lại hoài nghi, mình trốn tránh đối mặt hắn, liệu có phải vì sợ phải gặp hắn, sợ phải biết hắn đã thành thân cùng Ngư Mộ Khê?

Ta thất thần suy nghĩ. Đến khi ta sực tỉnh lại, phát hiện Trần Cách Cách vẫn đang cầm bình trà, nhìn ta như có điều suy nghĩ.

Ta thuận miệng hỏi: “Cô có về không?”

“Tôi đi cùng quán chủ. Cô về thì tôi về, cô không về tôi ở lại cùng cô.”

“A, không cần không cần, cô cứ tự do.”

Cô ấy cười cười, bộ dạng phục tùng không nói.

Màn đêm buông xuống, ta xem xét số quà mới mua, lòng rầu rĩ, rốt cuộc có nên về nhà đón tết không?

Đột nhiên, ta nghe thấy có tiêng động rất nhỏ trên mái nhà.

Chẳng lẽ có kẻ trộm? Tại sao Đại Hắc Tiểu Hắc không sủa? Tên đạo tặc này thật không biết chọn thời điểm, đêm rằng, trăng sáng vành vạnh như một cái mâm bạc, hắn đi ăn trộm còn vào võ quán, đúng là một tên trộm kém thông minh.

Ta cầm bảo kiếm, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Trần Cách Cách đang ngồi trên mái. Một trận cái thang áp vào mái nhà. Cô ấy ôm một bầu rượu, để lộ đôi chân to.

Ta thở phào một hơi, may mà là ta thấy, đổi thành bất cứ người đàn ông nào chỉ sợ là khó mà sinh lòng ái mộ.

Ta ngửa đầu cười hỏi: “Sao cô lại lên nóc nhà uống rượu vậy?”

Một lúc sau cô ấy mới oán giận sâu kín: “Hôm nay là sinh nhật của tôi.”

Ta vừa nghe thì dở khóc dở cười. Sinh nhật thế này thì cũng thật lạnh lẽo.

Ta đi tới phòng bếp, hâm nóng hai đĩa thức ăn, sau đó mang ra đặt trên bàn đá, nói: “Trần Cách Cách, xuống đây ngồi đi, ta uống với cô một chén?”

Trần Cách Cách ôm bình rượu cao giọng nói: “Thật sao?”

“Tất nhiên là thật.”

Cô ấy phi thân xuống, ta cảm giác hôm nay thân thủ cô ấy rất linh hoạt, xem ra luyện võ một thời gian cuối cùng cũng đã có tiến bộ.

“Đa tạ quán chủ.”

“Cám ơn cái gì.”

Tửu lượng của cô ấy thật kinh người, hết chén này đến chén khác mà không hề say. Lòng ta nhớ đến Giang Thần, tửu lượng của hắn cũng rất tốt, nếu có ngày hắn và Trần Cách Cách tỷ thí, không biết ai sẽ chiếm thượng phong.

“Cô đừng uống vội thế. Hôm nay sinh nhật, đáng lẽ phải cao hứng mới đúng, nhìn cô như thể mượn rượu tiêu sầu?

Cô ấy thở dài sâu kín, “Tôi có gì đáng vui, chẳng có ai nhớ đến sinh nhật tôi.”

Giọng điệu của cô ấy rất đáng thương. Ta ngây ngốc, lập tức sinh lòng thương cảm.

Cô ấy lại rót một chén đầy, nói: “Tôi luôn nhớ sinh nhật người ấy, năm nào cũng tỉ mỉ chuẩn bị quà. Người ấy chưa từng nhớ sinh nhật tôi, cũng chưa từng tặng quà tôi.”

Cô ấy đang nói tới ai? Tướng công của cô ấy sao? Thật là một kẻ không có lương tâm. Ta vỗ về tay cô ấy, “Người không có lương tâm như thế, có lẽ quên đi là hơn.”

Cô ấy đưa mắt nhìn ta, lắc đầu, “Không quên được.”

“Nghe nói… nghe nói, lâu rồi sẽ quen.” Khi nói lời này, lòng ta cũng tự hỏi, nửa năm trôi qua, bản thân ta đã quên được chưa.

“Thật sao?” Cô ấy hỏi, lại ngửa đầu uống một hớp lớn.

“Chắc thế.”

Cô ấy nhìn ta rồi lại rót một chén đầy. Ta nhìn bình rượu đã cạn, muốn ngăn mà cô ấy không chịu thôi.

Ta để mặc cô ý uống rượu, có đôi lúc say túy lúy một hồi cũng là chuyện tốt. Không biết tại sao, ta cũng đột nhiên nghĩ muốn uống một chén. Ta vừa nhấp một ngụm rượu liền nhíu màu, rượu chẳng có gì ngon ngọt, tại sao có người thích uống đến vậy? Chỉ vì có thể giải sầu sao?

Trần Cách Cách lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu, “Người ấy là một người không tim không phổi, đầu gỗ, thần kinh thô. Nhưng ta lại phải lòng.”

“Chẳng phải hắn ghét cô sao? Sao cô vẫn nhớ nhung đến hắn làm gì.”

“Ta hy vọng… trông đợi người ấy sẽ có ngày hồi tâm chuyển ý.”

“Nữ nhân luôn cuồng dại, nam nhân không nghĩ thế đâu.”

“Sao ta lại cảm thấy có nữ nhân cũng rất nhẫn tâm? Nói không cần chồng là vứt bỏ, dứt khoát như vứt một cái giẻ?”

Ta không kiềm chế được cười phì: “Làm gì có nữ nhân nào như thế?”

Cô ấy trừng mắt với ta, “Tất nhiên là có.”

Ta thấy nổi da gà, “Sao cô lại nhìn ta, ta đâu phải kẻ như thế.”

“Quán chủ búi tóc như phụ nữ đã có chồng, chẳng lẽ đã lập gia đình ?”

Ta nghẹn lời, ho khan vì sặc.

Cô ấy đặt chén rượu xuống, đi tới vỗ lưng ta.

“Quán chủ xinh đẹp như vậy, chắc là được tướng công nâng niu yêu chiều, tại sao chưa từng thấy tướng công nhà cô?”

Ta không biết nên nói thế nào, ngửa đầu dốc cạn chén rượu. Ta lại rót thêm một chén, đang định cạn tiếp, Trần Cách Cách đã ngăn cản, “Cô đừng uống.”

Ta gạt tay cô ấy, “Đều là nữ nhân, cô có thể ta cũng có thể.”

Trong đêm tối thê lương lạnh lẽo, trăng sáng càng khắc sâu tâm trạng biệt ly, không biết tại sao ta lại buồn bã, bởi vì cô ấy nhắc đến hai chữ tướng công sao?

Ta thở dài một hơi, gạt tay cô ấy, lại uống một chén.

“Đời người đắc ý hãy vui tràn, nào, chúng ta uống tiếp.” (Tương Tiến Tửu – Lý Bạch)

Thật ra, ta là điển hình mạnh mồm, phô trương thanh thế, hai chén là giới hạn của ta, chẳng mấy chốc ta say không còn biết gì.

Hình như là cô ấy bế ta vào phòng, hình như là cô ấy lấy nước ấm rửa chân cho ta, hình như là cô ấy đắp chăn cho ta, sau đó thở dài. Bởi vì đến tận hôm sau tỉnh lại, tiếng thở dài kia như còn quanh quẩn bên tai.

Đến trưa, Lý phu nhân đến võ quán học công phu kéo ta qua một bên, tươi cười nói: “Quán chủ, ta muốn mời cô ăn cơm.”

“A, Lý phu nhân không cần khách khí. Tôi đã chuẩn bị cơm ở nhà rồi.”

Lý phu nhân thuyết phục: “Ôi, người ta có chuyện nhờ cậy mà.”

Ta bị giọng nói ngọt lịm của cô ấy làm mềm lòng, vội nói: “Có chuyện gì Lý phu nhân cứ nói thẳng.”

“Đến quán ăn ta sẽ nói.”

Vừa nói, cô ấy vừa cố chấp kéo ta ra ngoài. Ta nổi da gà toàn thân, không thể làm gì khác hơn là theo cô ấy đi. Trước cửa võ cửa có kiệu nhà cô ấy chờ sẵn, cô ấy lôi kéo ta lên kiệu, hạ lệnh: “Đi Đào Hoa Ổ.”

“Quán chủ chưa đến hai mươi, dung mạo xinh đẹp như hoa, cứ thủ tiết như vậy thật là đáng tiếc .”

Ta bị dọa cho hoảng sợ, vội nói: “Ai… ai nói ta thủ tiết .”

Cô ấy cũng bị dọa hoảng sợ, “Cô … cô có chồng sao?”

Ta nghĩ đến Giang Thần, không biết phải giải thích câu chuyện khó mà nói rõ đó thế nào, liền hạ giọng nói: “Hắn có … tình mới. Ta tự nguyện ra đi.”

“A, vậy là chia tay rồi, thật tốt quá.”

Ta nhìn vẻ mặt phấn khởi của Lý phu nhân, thật sự không biết cô ấy nghĩ gì, sao lại nghĩ ta là quả phụ chứ? Tại sao nghe đến chuyện ta đã chia tay chồng thì lại hân hoan như thế? Chẳng lẽ… tính làm mai cho ta?

Lòng ta lo lắng, vội nói: “Cô… không phải là cô muốn là mai cho ta chứ?”

“Ai u, quán chủ thật thông minh. Ta có biểu đệ, tướng mạo tuấn tú, mới trúng cử nhân.”

“Đa tạ ý tốt của Lý phu nhân, trước mắt ta không có ý định tính chuyện hôn nhân.”

“Quán chủ, ta không có ý ép buộc cô, chỉ là gặp mặt thôi, nếu không có duyên, coi như ta chưa từng nói gì.”

Vừa nói, cỗ kiệu đã đến cửa Đào Hoa Ổ và dừng lại. Ta không thể phản đối, đành để cô ấy kéo lên lầu.

Trong phòng riêng có một công tử trẻ tuổi đang ngồi, mặt mày tuấn lãng, dáng vẻ thư sinh, rất giống một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.