Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Chương 9: Chọc giận



Loại người trở mặt nhanh hơn lật sách như Giang Thần đúng là không thể trông đợi gì, ta không hiểu nổi đã chọc giận hắn thế nào, rõ ràng ta cảm thấy ta mới là người phải giận, tại sao bóng lưng hắn lại tức tối như thể? Như thể ta chọc giận hắn vậy! Bỏ, ta đến nhà bếp tìm đồ ăn.

Đi đến cửa, lại thấy Vân Châu đi đến từ phía đối diện. Giải quyết tiểu quận chúa nhanh vậy sao? Xem ra, có tình cảm đúng là không có gì trở ngại được.

Lòng ta từ từ cứng lại, vội vàng cúi đầu, không muốn để hắn nhìn ra thần sắc mất tự nhiên của ta.

Một hộp thức ăn đưa đến tầm mắt ta, ánh mắt của ta di chuyển từ ngón tay thon dài đến gương mặt tuấn tú, hắn như đóa sen nở trong khe suối nơi núi sâu, bóng trúc quét thềm, bụi trần chẳng chuyển, trăng xuyên đáy biển, nước không dấu vết. Mỗi lần thấy hắn, ta luôn có cảm giác không thể tiếp cận, mặc dù hắn đứng trước mặt ta, ta vẫn cảm thấy hắn như bất thực khói lửa nhân gian, nếu ta bất thực khói lửa nhân gian thì nhất định uể oải ỉu xìu, ví dụ như hiện tại, ta thấy bản thân tầm thường như một miếng đậu đũa lên men.

Ta nhận hộp đồ ăn, mừng rỡ đến cảm động. Các sư huynh Tiêu Dao môn đều biết ta không chịu được mùi rượu, nhưng chỉ có hắn nghĩ đến chuyện ta chưa ăn cơm, cố ý mang cơm cho ta. Có thể thấy ta gọi hắn ca ca mấy năm cũng có hiệu quả, lúc quan trọng còn nhớ tình cảm.

Ta về trong phòng, mở hộp thức ăn, một cái bánh bao, hai đĩa thức ăn.

Hắn rót chén nước, nhẹ nhàng đặt bên cạnh tay ta.

Ta nhìn chén nước, không biết tại sao mắt lại nhòe lệ. Ta cảm thấy thật thỏa mãn, mặc dù là một nha đầu không giáo dục, không rõ lai lịch, không cha không mẹ, nhưng có sư phụ thương ta, có nhiều sư huynh quan tâm như vậy, ta còn muốn gì nữa chứ. So với nha hoàn bên cạnh tiểu quận chúa, ta nên niệm A Di Đà Phật cả ngày. Nghĩ tới đây, tâm trạng ta tốt hơn nhiều.

“Tiểu Mạt, tính Ngọc Dao hơi ghê gớm, muội đừng nóng giận.”

“Ngọc Dao là ai? Tiểu quận chúa sao?”

Hắn gật đầu, lòng ta đau xót, bọn họ gọi tên nhau thân mật làm sao, hẳn là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau?

Vân Châu thấp giọng nói: “Ta quen cô ấy từ nhỏ.”

Quả nhiên! Ta vùi đầu gặm bánh bao, nói: “Ca ca, muội thấy hình như cô ta thích huynh.”

Vân Châu lập tức đỏ mặt. Xem ra, bị ta đoán trúng rồi.

Hắn làm bộ rót trà, quay mặt đi. Hình như đây là lần đầu tiên ta thấy hắn đỏ mặt, lòng rung động khác thường.

Ta do dự một chút, thấp giọng nói: “Ca ca, muội thấy… cô ta không hợp với huynh.” Sau khi nói lời này, ta thấp thỏm không thôi, dường như ta nói thế vì ích kỷ cá nhân, thật ra nếu tạm bỏ qua chuyện ta từng thích Vân Châu thì ta thật sự nghĩ thế. Ta thấy tiểu quận chúa xinh đẹp thì xinh đẹp, cao quý thì cao quý, nhưng có chút tầm thường, tính tình cũng xấu, thật sự không phải lương phối của Vân Châu.

Vân Châu im lặng nhìn ta, chậm rãi hỏi: “Thật sao?”

Ta đứng trên lập trường phi thường khách quan công bằng chính trực thận trọng gật đầu, lại hung hăng cắn một miếng bánh bao, nói: “Ca ca, nếu huynh cưới cô ta, nhất định sẽ bị bắt nạt.”

Hắn cúi đầu mím môi nói: “Vậy muội thấy ai mới thích hợp?” Dứt lời, hắn đưa mắt nhìn ta chăm chú, ánh mắt lấp lánh như sao băng vụt lóe qua bầu trời. Ta ngây ngốc, coi như ta đói đến hôn mê, hoa mắt đi.

Ta giãy dụa ra khỏi ánh mắt hắn, lại gượng gạo khống chế ý nghĩ ích kỷ cá nhân, thận trọng nói: “Tối nay muội sẽ nói cho huynh. Tối nay, huynh chờ muội bên cầu cạnh Bồng Lai Các.”

Hắn kinh ngạc nhìn ta, không nói đến, cũng không nói không đến. Ánh mắt trong và sâu như nước, trong nháy mắt, tim ta cứ nổi lên rồi lại chìm xuống, tâm lý đấu tranh.

Bỏ? Không nỡ?

Ta kinh ngạc nhìn hắn, không nỡ sao.

Dường như thời gian dừng lại ở thời khắc ánh mắt ta và hắn gặp nhau. Đáng tiếc, một khoảnh khắc chẳng phải thiên trường địa cửu, sau khoảnh khắc này, thành xa lạ hay bên nhau mãi mãi? Ta tự biết tất là vế trước.

Ta hít một hơi, kiên định nói: “Tối nay huynh bận sao? Rốt cuộc huynh có tới hay không?”

Mắt hắn chợt lóe, thấp giọng nói một chữ “được”, vội vã đứng lên, ra khỏi phòng.

Ta nhìn bóng lưng hắn, miệng đắng ngắt, miếng bánh bao trong miệng mãi không nuốt được.

Tối nay, rốt cuộc ta thực hiện tâm nguyện, tự mình mai mối cho hắn.

Miếng bánh bao trong miệng ta chẳng còn thấy mùi vị gì

Đột nhiên, cửa kẹt một tiếng nhỏ, ta tưởng Vân Châu quay lại, quay đầu nhìn, ngạc nhiên khiến bánh bao chui xuống họng.

Giang Thần chắp tay sau lưng ung dung vào phòng, thấy hộp thức ăn trên bàn ta, khẽ nhíu mày: “Ăn rồi sao?”

Ta nuốt nước bọt cho trôi miếng bánh bao, gật đầu nói: “Vâng, Vân sư huynh mang đồ ăn đến cho muội.”

Hắn a một tiếng, lấy từ sau lưng một gói giấy dầu, lại mở gói lấy ra một con cá. Hắn quơ quơ con cá, thở dài nói: “Xem ra con cá này chỉ có thể … đem đi cho mèo.”

Ta nhìn con cá kia, ngượng ngùng nói: “Hay là… cho muội đi?”

Hắn nhìn ta, khóe môi khẽ mím, ta biết hắn đang nhịn cười, vì vậy yên tâm, xem ra, hôm nay được ăn cá nướng rồi, nghĩ đến đây, ta lại thấy lưỡi có cảm giác trở lại.

Hắn bọc con cá lại: “Ra sau núi đi, đừng để người khác nhìn thấy, bất kính với Viễn Chiếu đại sư.”

“Vâng.”

Ta vui sướng thỏa mãn đi theo hắn, đến bên bờ suối sau núi, hắn làm sạch con cá, sau đó bắt đầu nhóm lửa, chẳng mấy chốc đã xong.

Ta tha thiết mong chờ nhìn con cá, cười tít mắt nói: “Không phải vừa rồi huynh nói không nướng cá cho muội sao, sao giờ lại đổi ý?”

Hắn hừ một tiếng: “Lúc nãy ta tức giận, giờ hết giận.”

Ta gật đầu: “Tính tình tiểu quận chúa đúng là không tốt, nhưng dù gì huynh cũng là đàn ông, nên nhường cô ta một chút.”

Hắn nhìn ta một chút, nhíu mày nói: “Ta không tức giận cô ta.”

“Vậy huynh tức giận ai?”

“Muội!”

“Muội? Tại sao?”

Hắn muốn nói lại thôi, nheo mắt nhìn ta, như một con mèo đói nhìn cá. Lòng ta chợt sợ hãi, thật sự không hiểu tại sao hắn lại tức giận ta.

Hắn nheo mắt cười cười: “Khi muội thấy tiểu quận chúa và Vân Châu nói chuyện, hình như rất mất hứng.”

Lòng ta cả kinh, biểu hiện của ta rõ ràng vậy sao? Ta ngượng ngùng nói: “Tiểu quận chúa thích Vân sư huynh, muội cảm thấy hai người họ không thích hợp.”

Hắn lại cười cười: “Vậy muội thấy ai thích hợp? Muội sao?”

Sao ta lại cảm thấy nụ cười của hắn có chút nham hiểm? Đặc biệt hai chữ “muội sao”, như thể nghiến răng mà nói, gió lạnh vù vù.

Ta hắng giọng vội nói: “Tất nhiên muội không xứng với hắn. Muội thấy Thủy Mộ Vân cô nương rất thích hợp, hệt như tiên nữ.”

Hắn a một tiếng, nụ cười tươi sáng càng lúc càng rõ ràng: “Thật ra, tiểu Mạt muội tốt hơn bất cứ ai khác. Ngày đó ta nói hoa nhài cắm bãi phân trâu, không phải nói Vân Châu không tốt. Nếu hắn là một khối ngọc, thì là khối ngọc đã mài dũa tỉ mỉ, muội là khối ngọc thô thiên nhiên chưa mài dũa. Gia tộc quyền thế như hắn người người hằn học, còn muội tự tại giản đơn.”

Ta lập tức bị câu này của hắn cảm động, ta chưa từng nghĩ trong mắt hắn ta lại là một khối ngọc thô!

“Giang Thần, cám ơn huynh, huynh thật tốt.”

Hắn liếc mắt nhìn ta, thở dài: “Tiểu Mạt, muội thật là người không có lương tâm.”

“Muội không có lương tâm thế nào?”

Hắn dở khóc dở cười nói: “Tại sao, muội giới thiệu cho Vân Châu cô nương như tiên nữ, mà lại tìm cho ta Dạ Xoa?”

Thì ra hắn bực bội vì chuyện này sao!

Ta cười ra tiếng: “Giang Thần huynh thật hẹp hòi, tính tình huynh như thế, Dạ Xoa cô nương mới khống chế được huynh.”

Hắn đưa con cá đã nướng chín cho ta, ngoài sém trong mềm, thơm lừng nức mũi, ta vui mừng hoan hỉ nhận, cười không mở được mắt.

Ta vừa mới cắn một miếng, đột nhiên thấy Giang Thần hỏi: “Như muội… liệu có tính là Dạ Xoa?”

Ta suýt thì hóc xương, vội nói: “Tất nhiên không phải, tiểu quận chúa mới đúng.” Vừa rồi hắn còn khen ta là ngọc thô, sao đảo mắt đã thành Dạ Xoa? Xem ra lời khen của hắn rất không đáng tin.

Ta nói xong câu đó, đột nhiên nảy ra một linh cảm. Tiểu quận chúa và hắn, hình như rất xứng đôi. Tiểu quận chúa đáo để ghê gớm, hắn thì không sợ quyền thế. Hai người này nếu thành đôi, cuộc sống tương lai thật muôn màu muôn vẻ, sôi nổi ngất trời.

Lòng ta dâng tràn cảm xúc, hưng phấn hỏi: “Giang Thần, huynh thấy tiểu quận chúa thế nào?”

Mặt hắn sa sầm, đứng phắt dậy, cười lạnh vài tiếng, trừng mắt với ta.

“Muội đúng là không có lương tâm nhất thế gian.” Hắn tung chưởng dập lửa, phẩy tay áo bỏ đi.

Ta kinh ngạc đứng đó, ngượng ngùng cảm giác bản thân nêu lên tối kiến. Cúi đầu nhìn con cá nướng trong tay, lập tức thấy bản thân thật không có lương tâm, thật sự không nên tác hợp quận chúa với hắn.

Ta vội vàng đuổi theo, trước kia hắn bị ta chọc giận vô số lần, mỗi lần hắn phẩy tay áo bỏ đi ta đều trơ mắt nhìn, hôm nay là lần đầu tiên đuổi theo hắn.

“Giang Thần, vừa rồi muội nói bậy.”

Hắn vẫn đi nhưng đã chậm hơn nhiều.

Ta lại rảo chân thêm mấy bước, nói: “Giang Thần, huynh đừng nóng giận được không?”

Hắn dừng bước, chắp tay nhìn mấy đám mây lững lờ nơi ngọn núi xa xăm, ung dung nói: “Sớm muộn gì ta cũng bị muội làm cho tức chết.”

Ta căng thẳng, vội nói: “Ý của huynh là, sau này muội nên cách xa huynh một chút?”

Hắn chống tay lên trán, làm như đau đầu dữ dội, một hồi lâu sau mới tức giận cất giọng rồi lại uể oải nói: “Tiểu Mạt, ta hận không thể ăn muội.”

Ta bị dọa hoảng sợ, vội vàng lùi lại một bước, hôm nay thật đen đủi, gót chân vấp phải tảng đá, ta ngã người về phía sau. Ta đang định xoay người, không ngờ Giang Thần duỗi tay, đỡ ta vào lòng.

Ta vừa mở mắt, liền đối diện với đôi mắt sáng ngời của hắn, hắn nhìn ta sâu kín, bích tuyền thanh phong cũng chẳng sánh nổi ánh mắt hắn lúc này.

Ta ngây ngốc, suýt nữa quên ra khỏi vòng tay hắn.

Hắn mím môi, rõ ràng ta thấy yết hầu hắn giật giật, là nuốt nước bọt hay nuốt câu nói nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.