Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1022: Anh ta nổi giận, không thể chấp nhận được



Diệp Kinh Đường bị câu hỏi của Khương Thích làm cho tê liệt, men theo đó là cảm xúc khó tả dấy lên trong lòng anh ta, anh ta nhìn chằm chằm gương mặt của Khương Thích, cảm giác như sắp không nhận ra người phụ nữ này đến nơi Tồi.

Cô ấy đã thay đổi rồi… Thay đổi quá nhiều.

Là bởi vì Hàn Nhượng khiến cô thay đổi thế này sao?

Nghĩ vậy, Diệp Kinh Đường lập tức mở cửa xe, nhét Khương Thích vào xe mình.

Khương Thích thấy anh ta làm thế thì hoảng sợ: “Anh lại muốn làm gì, Diệp Kinh Đường, anh muốn ép chết tôi sao!”

Khương Thích giãy giụa kịch liệt, phản kháng mạnh mẽ như vậy khiến cho ngực Diệp Kinh Đường đau nhói.

Vấn đề này, anh không thể nào đối diện trực tiếp được với nó.

Khương Thích dùng một tay che chắn lấy bản thân, viền mắt đã ửng đỏ, cô ra sức giấy giụa, thế nhưng càng giấy giụa càng khiến Diệp Kinh Đường tức đỏ mắt, anh ta gầm nhẹ: “Còn giả bộ trong sáng với ai, cả người em có chỗ nào tôi chưa từng chạm qua không?”

Khương Thích bị anh ta gằn như thế thì sững sờ, sau đó hai mắt cô ấy đỏ ngầu.

Cô ấy run lẩy bẩy, bị Diệp Kinh Đường ấn cả người vào trong xe, hơn nữa giờ là nửa đêm, dưới lầu có rất ít người qua lại, nhưng cũng sẽ có một số chủ nhà đi làm về muộn đi ngang qua đây. Cổ họng của Khương Thích như bị nghẹn lại, cô ấy vỗ cửa sổ xe, muốn mở cửa chạy thoát nhưng bị Diệp Kinh Đường khóa trái cửa lại.

“Thả tôi ra ngoài mau lên!”

Khương Thích chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Kinh Đường sẽ dùng thủ đoạn đê tiện này để ép buộc mình: “Anh muốn làm cái gì, anh thấy chuyện này thú vị lắm sao? Diệp Kinh Đường, anh thấy chuyện này thú vị lắm sao!”

“Tôi thấy nó thú vị là được”

Ở hàng ghế phía sau, Diệp Kinh Đường bóp căm Khương Thích, nhìn cô ấy chằm chằm, vẻ mặt hoảng sợ của Khương Thích hiện rõ trong mắt anh, như thể họ đang quay lại thời điểm Khương Thích đang thận trọng từng li từng tí làm thân với anh ta Diệp Kinh Đường cười một tiếng, sau đó nói: “Em thật sự muốn bức tôi chết sao? Hả? Muốn gả cho Hàn Nhượng, ai cho em dũng khí đó vậy?”

Khương Thích mở to mắt, bất lực nhìn anh ta: “Diệp Kinh Đường, cuộc sống của tôi thuộc về chính tôi… anh đừng hòng mơ tưởng có thể kiểm soát cuộc đời tôi nữa”

Diệp Kinh Đường không nói gì mà chỉ cười lạnh một tiếng, tiếng cười giễu cợt đó của anh ta khiến Khương Thích dựng tóc gáy, anh ta im lặng hồi lâu rồi mới vươn tay túm lấy quần áo của Khương Thích, Khương Thích hét lên: “Đừng đụng vào tôi “Em đã từng để cho Hàn Nhượng chạm vào rồi sao?”

Kinh Đường hạ giọng, đăng đăng: “Anh ta đã chạm vào người em sát khí rồi sao?”

Khương Thích bị Diệp Kinh Đường đè dưới người, một bóng đen to lớn ập vào người cô, đôi mắt tuyệt vọng của cô chỉ còn lại một khoảng trống: “Anh ấy… có chạm vào tôi hay không thì liên quan gì đến anh?”

Chuyện trước mắt đã xảy ra thế này rồi, mà cô vẫn không ngại chọc tức anh ta!

Diệp Kinh Đường tức giận cười châm biếm, cong lưng, sát ý của anh ta bừng lên kịch liệt!

Khương Thích sợ hãi khi nhìn thấy Diệp Kinh Đường cười một cách tàn nhẫn như vậy. Cô ấy đẩy anh ta ra, không ngờ người đàn ông này lại không nhúc nhích, nặng như núi khiến cô ấy khó thở, giọng nói của Khương Thích đã có chút cầu xin anh ta: “Đừng như vậy, Diệp Kinh Đường…

Chúng ta không thể coi như một cặp đôi chia tay bình thường hay sao… Diệp Kinh Đường… “

“Sớm biết em là loại phụ nữ đê tiện vô lương tâm như vậy thì tôi đã không nên ôm ấp hi vọng với em làm gì”

Diệp Kinh Đường bóp mặt của Khương Thích, nói: “Lúc đầu, tôi chỉ là tùy tiện chơi đùa em mà thôi. Dù sao thì em cũng có nhiều đàn ông như vậy, bị tôi ngủ thêm một lần nữa cũng không quá đáng, đúng không nào?”

“Đừng…”

Khương Thích nhắm mắt lại, nước mắt trượt dài trên má, cô ấy đã chịu đủ rồi, rốt cuộc làm thế nào cô ấy mới được giải thoát đây? Diệp Kinh Đường, tôi phải làm thế nào thì anh mới buông tha cho tôi được đây?

“Đó là lần đầu tiên của Diệp Kinh Đường… anh đã cướp mất lần đầu tiên của tôi… Là anh đã biến tôi thành một con chó, cũng chính là anh… anh đã tìm đủ mọi cách để sỉ nhục tôi..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.