Cô ấy nhắm mắt lại, dường như không dám nhìn Diệp Kinh Đường, nhưng cũng vì vẻ này của cô đã khiến Diệp Kinh Đường cảm giác như mình vừa bị người khác tát cho một cái.
Đã qua một lúc lâu nhưng Khương Thích vẫn còn cười, hay nói đúng hơn là cô ấy đang lấy lòng, hằng ngày đều quấn lấy anh ta giống như một người hầu, khi nhìn thấy anh ta, sắc mặt cô ấy lúc nào.
cũng rạng rỡ, sau đó sẽ nói: “Anh Diệp, hôm nay có tin tức gì mới của bộ phận marketing không… “
Cô ấy chưa bao giờ truyền những cảm xúc tiêu cực của mình cho những người xung quanh, kể cả khi có ai làm trái ý thì cô ấy cũng không bao giờ nói một lời nào.
€ó một lần Diệp Kinh Đường sau khi tan sở thì quên lấy chìa khóa nên phải quay lại công ty một chuyến, lúc đó nhìn thấy Khương Thích đang ngồi ở phòng thư ký độc lập bên ngoài văn phòng giám đốc, gõ máy tính.
€ó lẽ cô ấy đang giúp Diệp Kinh Đường làm báo cáo khoản hoàn trả cho cả tháng, trời đã khuya rồi mà Khương Thích vẫn chưa trở về.
Diệp Kinh Đường luôn cảm thấy trên cơ thể của Khương Thích có một sức mạnh mà không ai có thể đánh bại được, khác hẳn với sự kiêu hãnh và cao quý mà Đường Thi đã bồi dưỡng từ nhỏ, Khương Thích vốn không sinh ra ở địa vị cao quý, thậm chí cô ấy còn bị bán đứng và bị lừa gạt, nhưng mà một người phụ nữ tự dựa vào sức mình để thoát ra khỏi vũng bùn như vậy, thân hình mỏng manh của cô ấy không thể chống đỡ linh hồn của cô ấy được Diệp Kinh Đường cảm thấy thú vị, anh †a muốn xem thử xem rốt cuộc Khương Thích có thể chịu đựng đến mức nào, có thể chịu được bao nhiêu gian khổ, nhưng càng như vậy, anh ta càng thấy sự kiên trì của Khương Thích, cô ấy quá mạnh mẽ, cái gì cũng không nói, mãi luôn là một người không chịu khuất phục trước bất cứ việc gì.
Như thể từ trên trời rơi xuống, không cách nào có thể trấn áp được cô ấy.
Một giây trước có thể có chút uất ức, nhưng giây tiếp theo có thể khiến gương mặt của mình nở một nụ cười tươi như hoa. Cô ấy giảo hoạt và khôn khéo, cô ấy đã khiến bản mình trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, có thể đảm đương tất cả mọi chuyện.
Nhưng đêm hôm đó, cái đêm mà Diệp.
Kinh Đường quay lại công ty, anh ta nhìn thấy Khương Thích, một mình ở trong văn phòng nhỏ gõ máy tính, cô vừa đánh máy vừa rơi nước mắt.
Gương mặt đó không còn nụ cười nữa, trên khuôn mặt không chút biểu cảm, cô ấy rơi nước mắt lúc nào mà chính mình còn không hay biết.
Lúc đó Diệp Kinh Đường nghĩ, trong lòng Khương Thích hẳn là đã rất uất ức nhỉ?
Anh ta không lên tiếng, cũng không lấy chìa khóa nữa, không làm phiền Khương Thích, anh ta trực tiếp đi về.
Nhưng buổi sáng hôm sau, Khương Thích vẫn mỉm cười, đến công ty sớm hơn anh †a và pha loại cà phê mà anh ta yêu thích.
Cô ấy đi giày cao gót và cầm tập tà đứng ở đó, cô ấy nói bằng giọng rất rõ ràng: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Trái tim của cô ấy… nó được làm bằng gì vậy?. Truyện Quan Trường
Diệp Kinh Đường nhớ lại ký ức của mình, bây giờ, ngay giờ phút này, nhìn Khương Thích ở dưới thân mình, anh ta đột nhiên không nói được lời nào cả.
Anh ta có thể cưỡng bức một người phụ nữ giả dối nhưng vô cùng mạnh mẽ này đến mức gục ngã, vậy rốt cuộc anh †a… đã tàn nhãn đến mức nào chứ?
Khương Thích chỉ có thể vươn tay che mặt, cuối cùng kêu lên một tiếng: “Đừng…nhìn… Diệp Kinh Đường… “
Đừng nhìn nữa, cô không muốn khóc trước mặt anh ta, không muốn anh ta nhìn thấy bộ dạng mỏng manh yếu đuối của mình nữa, cô phải làm sao đây… Đừng nhìn tôi nữa… Diệp Kinh Đường… làm ơn đi…
Diệp Kinh Đường cảm thấy lồng có một áp lực chưa từng có, ức chế đến mức thở không nổi. Anh rời khỏi Khương Thích, có chút choáng váng, cơ thể không nghe theo sự điều khiến của não nữa, ma xui quỷ khiến thế nào mà xém chút nữa anh ta đã vươn tay đến gần mặt Khương Thích lau nước mắt cho cô ấy.