Ngày kết hôn, Khương Thích mặc váy cưới màu trắng xẻ cao ngồi trong phòng trang điểm ở hậu trường, Đường Thi cầm một bỏ hoa đi đến bên cạnh mim cười đưa cho Khương Thích: “Cổ lên! “
“A, tớ lo lắng quá…”
Khương Thích liên tục vỗ ngực, Asuka ở một bên cười nói: “Lo lắng cái gì? Hôm nay cậu kết hôn. Cậu nhất định phải thật vui vẻ gà cho người ta.”
Khương Thích ra ngoài làm việc từ rất sớm, cô ta đã tự mình trải qua những đau khổ của xã hội, nghiến răng mà bước đến ngày hôm nay, cô ta đã cắt đứt mối quan hệ với gia đình từ lâu. Vì vậy, khi Khương Thích kết hôn, gia đình cô ta sẽ không tiến tới.
Đương nhiên, họ sẽ không biết rằng ở một nơi nào đó, cô con gái của nhà họ Khương sắp được quang minh chính đại gả cho thiếu gia nhà họ Hàn.
“Tớ vẫn cảm thấy có chút áy náy.” Khương Thích cúi đầu: “Tớ không có người nhà ở bên cạnh, tớ sẽ mất mặt.”
“Chúng tớ chính là gia đình của cậu.”
Đường Thi cười kéo anh trai qua: “Này, anh của tớ lớn tuổi rồi, để anh ấy đóng giả làm cậu của cậu nhé!”
“Cậu nói quá rồi!”
Khương Thích che miệng cười: “Người nhà họ Đường các cậu thật là, cái gì cũng nghĩ ra được.”
Đường Duy đứng bên cạnh vỗ tay, đứa nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng giống hệt Khương Thích, cậu bé líu la líu lo: “Chị Thích Thích sắp kết hôn, chị Thích Thích sắp kết hôn rồi!”
“Chị Thích Thích kết hôn, em kích động cái gì chứ?”
Kỳ Mặc vừa cười vừa nói đùa. “Em cũng rất vui, cuối cùng em cũng có thể nhìn thấy chị Thích Thích kết hôn rồi.” Đôi mắt Đường Duy không giấu được sự hạnh phúc, đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh, có thể nhìn ra, từ tận đáy lòng, cậu bé rất mong Khương Thích nhanh chóng tìm được hạnh phúc. Câu bé nói: “Em muốn đi trước cầm hoa!”
“Đương nhiên rồi.” Đường Thi đấy Đường Duy một cái: “Lát nữa con sẽ xuất hiện đầu tiên, biết chưa? Còn nữa, cô bé đi trước cùng con là Bạc Nhan..”
Đường Duy vừa nghe được lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn xị ra: “Tại sao lại là Bạc Nhanh? Lúc sáng con còn cầu mong không đi cùng Bạc Nhan. Không ngờ…”
Khương Thích đi đến véo mặt Đường Duy: “Này, hôm nay chị kết hôn, em đừng có giờ thói công tử ra đây!”
“Em biết rồi.” Đường Duy phồng hai má lên: “Đương nhiên em hiểu rồi! Chị cứ yên tâm gả cho anh Hàn Nhượng đi, em đàm bào không gây phiền phức gì cho chị đâu!”
Nói đến ba chữ “gây phiền phức”, lông mày Đường Thi đột nhiên nhày dựng lên.
Cô đột nhiên có cảm giác, có lẽ hôm nay Diệp Kinh Đường sẽ đến.
Nghĩ đến khả năng này, Đường Thi cảm thấy có chút không ổn, cô kéo Kỳ Mặc sang một bên, đột nhiên ghé vào tai anh ta nói vài câu.
Lạc Phàm ở bên cạnh nhìn thấy hành động của Đường Thi và Kỳ Mặc, ánh mắt của anh ta tro nên thâm sâu.
Ánh mắt của Lạc Phàm khiến Đường Thi vội vàng ngồi thằng dậy, cô cảm thấy mỗi lần nói chuyện với Kỳ Mặc, ảnh mắt của Lạc Phàm đều dán chặt vào cô, điều này khiến cô cảm thấy lo lắng không thôi.
Đường Thi đang nghĩ lung tung trong đầu, đột nhiên từ trong miệng bật ra một câu: “Kỳ Mặc, anh và Lạc Phàm không phải là một đôi chứ?” lời: “Tôi và “.” Bên tại Đường Thi có một tiếng nổ vang, sau đó, che mặt lùi lại, nắm lấy tay áo của Khương Thích.
Kỳ Mặc không nghĩ nhiều, trực tiếp trả Lạc Phàm đương nhiên là một đôi.”
“Kỳ Mặc nói anh ta và Ventus là một đôi!”
Kỳ Mặc và Lạc Phàm bày ra bộ dạng không có chuyện gì lớn nhìn mọi người trong phòng thay đồ, mãi một lúc sau, Kỳ Mặc mới chợt tinh táo lại: “Chờ đã! Tôi đang nói về việc chúng tôi là partner! Partner! Mọi người nghĩ thành cái gì vậy! Này Đường Thi! Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy chứ? Cô còn thế nữa, tôi sẽ tìm Bạc Dạ đến để xử lý cô!”
Đường Thi nói: “Chính anh đã thừa nhận!”
“Đó là do tôi không nghĩ nhiều! Không! Nghĩ! Nhiều!”
Đường Duy ở bên cạnh cười khúc khích, Kỳ Mặc hất mũi nhìn học trò của mình chằm chằm: “Em cười cái gì? Thầy nói cho em biết, nếu không có hai thầy, em vẫn chỉ là một học sinh tiểu học “Này, tự em cũng học được rất nhiều thứ đó!” Đường Duy chống nạnh: “Chi bằng các thầy đi dạy Bạc Nhan đi, cô đầu gỗ đó, thì các thầy mới biết sự khác thiên tài này khác biệt thế nào!”
Mọi người trong phòng thay đổ đều mim cười, có người lướt qua bên ngoài cửa phòng, bước chân không hể dừng lại. … “Mẹ… con căng thẳng…”
Bên kia, trong phòng thay đồ nam, Hàn Nhượng mặc một bộ vest, cao ráo đẹp trai, mẹ Hàn Nhượng hài lòng nhìn đứa con trai nhỏ của mình, không khỏi gật đầu: “Phải thế chứ! Con nói xem, bình thường con đều không mặc vest, một cô gái xinh đẹp như Khương Thích, tại sao lại thích con được chứ?”
Hàn Nhượng bất lực nở nụ cười: “Mẹ, tại sao lúc nào mẹ cũng nói giúp Khương Thích thế?”
Mẹ Hàn Nhượng giả bộ tức giận nói: “Sao vậy, trong lòng khó chịu à? Mẹ nói cho con biết, Khương Thích vào nhà chúng ta rồi, có lẽ mẹ không thèm nhìn đến con đâu. Mẹ có một cô con dâu xinh đẹp như thế, mẹ cần gì nhìn đến đứa con trai nhặt từ bãi rác này về chứ?” Hàn Băng không hề nể mặt, cười lớn nói: “Hàn Nhượng, em bị mẹ ghét bỏ rồi!”
Hàn Nhượng đau lòng nhìn Hàn Thâm: “Anh cả, anh nhìn em xem, sau này anh kết hôn, anh cũng sẽ khổ sở như em thế này!”
“Xem ra chỉ có chị là con đẻ của mẹ thôi.” Hàn Băng vỗ vỗ ngực, sau đó tiến lên nói: “Nhưng phải nói thật, Hàn Nhượng, hôm nay em rất đẹp trai.”
Hàn Nhượng nở nụ cười: “Đương nhiên rồi, sao em có thể làm nhà họ Hàn mất mặt được?”
Hàn Băng ảnh mắt có chút âm trầm, nhìn thằng vào Hàn Nhượng: “Tuy rằng bình thường người chị này không nghiêm túc, nhưng lúc này, Hàn Nhượng, chị phải nói với em một điều, nhà chúng ta đều biết thân phận của Khương Thích, gia cảnh cô ấy không tốt, người đàn ông trước của cô ấy, là Diệp Kinh Đường, cũng không đối xử tốt với cô ấy. Gặp được em, cô ấy cũng đã cố gắng rất nhiều rồi. Vì thế…”
Hàn Nhượng nín thờ, anh ta tin gia đình mình, cũng giống như gia đình anh ta tin tưởng vào anh ta. “Em nhất định phải chăm sóc tốt cho nửa đời sau của Khương Thích. Khương Thích đã gửi gắm hết con đường sau này cho em rồi!” Hàn Băng dừng lại, rồi nói tiếp: “Cô ấy không thể chịu đựng việc bị phần bội lần thứ hai. Đây cũng là lý do cô ấy không dám đáp lại tình cảm của em, vì cô ấy sợ mình không xửng với em, sau này sẽ lại bị em phản bội.”
“Em hiểu rồi.”
Hàn Nhượng vô thức siết chặt ngón tay: “Khương Thích cho em cơ hội này, em nhất định sẽ nằm lấy.”
Cho dù… cho dù trong lòng Khương Thích vẫn còn bóng hình của Diệp Kinh Đường. Nhưng Khương Thích, chỉ cần em bằng lòng bước một bước này, chín mươi chín bước còn lại, để anh đi.
Hàn Nhượng hít sâu một hơi: “Còn có mười phút nữa lên sân khấu rồi.”
“Này, lì xì tặng em.”
Hàn Băng và Hàn Thâm tiến lên, mỗi người đưa cho Hàn Nhượng một phong bao đỏ: “Tuy rằng tặng tiền có chút tầm thường, nhưng những quy tắc cần có vẫn phải có, dù sao thì việc kết hôn vô cùng quan trọng. Hàn Nhượng, em đã là một người đàn ông trưởng thành rồi!”