Đường Duy nghe xong những lời này, sắc mặt nhất thời thay đổi, sau đó không chút suy nghĩ nói: “Không được!”
Nhậm Cầu và Bạc Nhan đều bị sốc, cảm xúc của Đường Duy đột nhiên trở nên rất mãnh liệt, hai người lần lượt lên tiếng hỏi cậu: “Anh kích động như thế làm gì chứ?” Đường Duy không biết mình đang căng thẳng như thế vì điều gì mà lại nói năng không suy nghĩ như thế, cậu mím môi bày ra bộ dạng lạnh lùng nhìn Bạc Nhan: “Không liên quan đến
Bạc Nhan củi đầu không nói gì, Nhậm Cầu kéo cô sang một bên và nhẹ nhàng an ủi cô. “Haha, cậu sợ hãi sao?”
Bạc Nhan lắc đầu.
Nhậm Cầu nhường vị trí cho cô: “Cậu có muốn chơi cờ với Đường Duy không?”
Đường Duy liếc nhìn Bạc Nhan, sau đó làm loạn quân cờ “Chơi cờ với cô ấy thả không chơi còn hơn”
Nhậm Cầu mỉm cười, nhưng trên mặt Bạc Nhan thì đầy ngượng ngùng, có vẻ như chủ đề về công việc làm thêm đã bị lãng quên mất rồi, Đường Duy lúc này không nói gì về việc đuổi Bạc Nhan đi, nhưng Bạc Nhan lại nhìn mặt Đường Duy, cô biết trong lòng Đường Duy chỉ mong cô tránh xa cậu ra.
Nhậm Cầu ở nhà họ ăn tối, Bạc Nhan đang nấu ăn trong bếp, cậu ta tươi cười nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Bạc Nhan, vẻ mặt này khiến Đường Duy đang ngồi xem tivi cũng không thể chịu đựng được nữa. “Cất cái vẻ mặt đê hèn của cậu đi.”
Đường Duy liếc nhìn Nhậm Cầu, thấy cậu ta đang chống cắm, bày ra vẻ ngưỡng Bạc Nhan, Đường Duy khẽ cau mày, khuôn mặt đẹp trai có chút lãnh đạm: “Cậu đang muốn làm gì?”
“Tôi chỉ nhìn bóng lưng của ai đó.
Nhậm Cầu nói một cách hào phóng và không hề tỏ ra căn rứt lương tâm: “Có chuyện gì vậy? “Bóng lưng của cô ta?” Đường Duy cố gắng bỏ qua những cảm xúc kỳ lạ trong lòng mình: “Có gì đáng xem?”
“Trông thật đẹp
Nhậm Cầu để tay xuống: “Anh nói chuyện thật là thú vị, không có gì thì tôi nhìn làm gì chứ? Đương nhiên là bóng lưng của Bạc Nhan rất đẹp rồi!”
Đường Duy đương nhiên biết điều này, cho dù không muốn, anh vẫn phải đồng ý rằng thân hình của Bạc Nhan rất xuất sắc. Nhưng những lời phát ra từ miệng Nhậm Cầu, Đường Duy cảm thấy có gì đó khác lạ
Đường Duy cảm thấy gần đây có thể là do cậu đã nghĩ linh tinh quá nhiều, nên khiến cậu nhìn Bạc Nhan bằng con mắt khác. “Biểu cảm của anh thật là thú vị.
Nhậm Cầu cười trêu chọc Đường Duy: “Sao, Bạc Nhan là của một mình anh sao? Không cho xem sao?”
“Tôi chỉ thấy cậu thật nhàm chán.”
Đường Duy cười lạnh, ngoài mặt có vẻ thờ ơ, Bạc Nhan như có con kiến ở trong mắt anh: “Con gái như cô ta, bóng lưng dù có đẹp thế nào đi nữa, thì trong lòng vẫn bẩn thỉu như thế”
“Anh không hiểu lòng cô ấy
Nhậm Cầu đẩy kinh, đôi mắt phía sau cặp kính lóe lên một tia ẩn ý sâu xa, rồi cậu ta nói với Đường Duy: “Lúc có được thì hãy trân trọng, nếu trong lòng Bạc Nhan chỉ có một mình anh, vậy thì có khác nào anh đang tự mắng chửi minh bẩn thỉu chứ?”
Đường Duy nghe xong suy nghĩ và logic của Nhậm Cầu thì khựng lại, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng nói nhảm, được loại con gái như cô ta thích, tôi còn cảm thấy rất mất mặt.”
“Hahaha.”
Nhậm Cầu vui vẻ cười: “Đùa thôi, làm gì mà nghiêm túc như vậy”
Ảnh mất Đường Duy vẫn không thay đổi, nhưng trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. không, không thể giữ Bạc Nhan bên cạnh mình nữa.