Sắc mặt của Từ Dao đột nhiên thay đổi, cô dùng lực nằm chặt lấy tay Đường Duy.
Bạc Nhan đã nhìn thấy toàn bộ hành động này, nhưng cô không nói gì cả mà chỉ nhếch miệng. Cô dựa người vào Lam Thất Thất đang ngồi bên cạnh, dung mạo xinh đẹp khiến người ta phải đắm đuối.
Dưới ánh nhìn của mọi người, cô gái dường như chẳng có chút áp lực nào, cứ kéo kéo ống tay áo. Sau đó, cô vô tình tựa vào vai Lam Thất Thất, như hai cô bạn thân thiết vai kề vai. Cô mặc một chiếc quần bò ngắn với đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, dáng ngồi thư thái, không hề kiêu ngạo khi gặp lại người yêu cũ.
Cô cười cười, tiếp tục nói: “Tôi có cần đưa thiếp mời không? Chúng ta dù sao cũng đã có giao tình từ trước, chắc không cần đầu nhỉ? Anh nói xem, Đường Duy?”
Cô thay đổi rồi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Đường Duy.
Yết hầu cậu chuyển động, Đường Duy giả bộ như không có chuyện gì, ánh mắt không một chút rung động. Dù đối diện với sự nổi loạn và cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ của Bạc Nhân, cậu cũng chỉ đứng ở bên bờ còn lại, làm một ngọn núi vững chắc, gió mưa cũng không thể lay động. “Tất nhiên là không cần.
Đường Duy trầm mặc nói tiếp: “Là tôi không cẩn thận nên xảy ra sơ suất, quên không nói trước với bảo vệ một câu để chào hỏi cô.”
“Bạc Nhan, cậu về rồi à. Sakahara Kurosawa ngược lại vẫn chưa có mâu thuẫn gì với Bạc Nhan nên coi cô như bạn tốt, chào hỏi rất nhiệt tình: “Tại sao cậu về mà không nói sớm chứ? Đúng thật là, xuất hiện đột ngột như vậy, cứ như nhân vật thần bí ấy.”
“Nhân vật chính như mình chắc chắn phải xuất hiện cuối cùng chứ, nếu không còn gì là mới mẻ, hấp dẫn chứ.”
Bạc Nhan trêu đùa, cô cười hi hi rồi vẫy tay chào: “Lâu ghế rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?”
“Đúng vậy, hai năm rồi.”
Sakahara Kurosawa nhìn thấy
Nhậm Cầu đứng cạnh Bạc Nhân, đột nhiên như phát hiện ra gì đó, nói: “Không phải Nhậm Cầu vẫn luôn tìm cậu bầu bạn suốt hai năm nay đấy chứ? Mình thấy hai người không có vẻ gì là hai người bạn cũ xa nhau lâu năm cả.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Đường Duy cũng thay đổi theo. Đôi mắt cậu bất giác trở nên sắc bén, cậu nhìn về phía Bạc Nhan, dường như muốn chất vấn cô.
Nhưng Bạc Nhan chỉ nhún nhún vai rồi nói: “Đúng vậy, cậu ấy rất hay đến tìm mình đi chơi. Còn mấy người các cậu ấy à, cũng chẳng thèm nếm xỉa đến mình, nhất định là trong lòng không có mình rồi.”
Cô có thể nói những lời bông đùa trôi chảy dễ dàng như vậy, rất cuộc thì cô cũng đã thay đổi không ít.
Đường Duy thường cảm thấy Bạc Nhan bây giờ chính là đang giở mảnh khỏe, nhưng cô giở mảnh khỏe như vậy để làm gì? Lấy lại sự hấp dẫn của bản thân sao?
Không thể nào.
Đường Duy trầm giọng nói: “Nếu đã đến rồi thì nhanh vào trong đi.”
Cậu nói nhưng ngữ khí vẫn không có chút gì thay đổi, cứ như thể Bạc Nhan trước mặt cậu chỉ là một người lạ, xuất hiện thì xuất hiện, cậu chẳng quan trọng, chẳng mảy may động lòng.
Lam Thất Thất nằm lấy tay Bạc
Nhan, nói: “Tớ đưa cậu đi gặp ba tớ. “Được thôi, lâu lắm rồi tớ cũng chưa gặp chủ Lam Minh rồi, cũng muốn đi chào hỏi chú vài câu.”
Cô đã trở nên thông tục, láu cá, có thể tùy ý nhập vào một nơi như vậy mà không có một chút cảm giác gượng ép.
Đối diện với người con gái đã thay đổi quá lớn, một Bạc Nhan khác hẳn, Đường Duy khẽ cau mày.
Cô đã không còn là cô bé trước kia, một cô bé vẫn luôn chịu đựng, nhẫn nhịn không khóc trốn sau lưng cậu nữa.
Lam Thất Thất dẫn Bạc Lam đi qua người Đường Duy, cũng đúng lúc đi qua Từ Dao, cô ấy nhướn lông mày nhìn Từ Dao, Từ Dao cũng trừng mắt lại luôn. Còn lúc này Bạc Nhan lại khẽ liếc nhìn, cô thấy tay Từ Dao đang nằm chặt cánh tay của Đường Duy. Đối với loại hành động khiêu khích này, cô chỉ đảo mắt một cái rồi đi qua luôn.
Dường như mọi chuyện chẳng quan gì đến bản thân. liên
Đường Duy cảm thấy cổ họng mình khàn khàn, con tim đã nguội lạnh từ lâu của cậu đột nhiên lại đập loạn nhịp, thậm chí còn có chút đau đớn.
Cậu như vậy là vì ai? Vì Bạc
Nhân sao?
Không… cô trong lòng cậu bây giờ chỉ là một người phụ nữ không biết phải trái mà thôi. “Không sao, mọi người tiếp tục đi.” Câu nói của Đường Duy kết thúc mà gặp gỡ vội vàng, màn kịch này cũng coi như hạ màn rồi.
Rõ ràng là rối như tơ vò nhưng lại chẳng xảy ra chuyện gì.
Đường Duy, chuyện gặp lại anh, em đã dự tính cả trăm nghìn lần nhưng không bao giờ nghĩ tới chuyện vừa tình cờ vừa im lặng như vậy.
Rõ ràng em đã chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra nhưng lòng người vốn đã rất khó nằm bắt, nhìn thấy anh, trái tim em vẫn rất đau.
Vô số những suy nghĩ thoáng qua trong đầu Bạc Nhan, giây phút đó, khung cảnh trùng phùng đã đưa những kí ức đã qua trở lại, chúng hiện rõ trong tâm trí cô. Những cảm xúc đã bị phủ bụi trong sâu thẳm ký ức bỗng nhiên điên cuồng sống dậy. Những kí ức ấy như muốn tìm kiếm một nơi để trút bỏ nhưng Bạc Nhan đã cố gắng đè nén chúng xuống. không thể, không thể để lộ ra một chút cảm xúc gì được.
Hai năm trước cô đã khiến bản thân quá mất mặt rồi, bây giờ cô càng phải yêu thương bản thân hơn.
Bạc Nhan bị Lam Thất Thất ra khỏi đám đông với đôi mắt đỏ hoe, đầu không hề ngoảnh lại. “Bạc Nham đã thay đổi rồi.”
“Đúng rồi, ra nước ngoài bồi dưỡng hai năm, giờ quay lại đúng là có khí chất của một đại tiểu thư”
“Vẫn nhớ cảm giác lúc xưa với cô ấy, kiểu một người con gái vừa tinh tế vừa dịu dàng. Giờ thì khác hẳn rồi, cô bé lớn rồi, khí chất cũng cao ngạo hơn. “Chứ còn gì nữa, tốt xấu gì thì người ta cũng là con gái của Tô Kỳ, có thể thua kém người khác được sao? Lúc còn đi học vẫn còn lạc quan, hi hi hạ hạ suốt, vừa tiếp xúc với xã hội liền trở nên thông minh chín chắn.”
“Nghe nói hồi trước Bạc Nhan với Đường Duy cũng quen nhau khá lâu? Mới chia tay hai năm nay thôi, đúng không?”
“Hai người họ? Nói là thanh mai trúc mã cũng không hề quá, họ quen nhau cũng mười mấy năm rồi. “Vậy…vậy sao, sao cậu Duy nhìn thấy Bạc Nhan lại như thể nhìn thấy một người lạ vậy? Một chút cảm xúc cũng không có.”
“Có lẽ là vì Từ Dao đang ở đây, mọi người đều đang đồn Từ Dao là bạn gái của Đường Duy mà. Vì thế cho nên Đường Duy phải bảo vệ bạn gái của mình trước mặt người phụ nữ khác.
Những lời xì xào bàn tán vắng vắng bên tại khiến Bạc Nhan buồn cười. Cô như một thiên kim tiểu thư cao ngạo đang đi giữa đám đàn ông ai nấy đều muốn tiếp cận, mon men gần cô. Ảnh cười trong mắt cô đẹp như cánh hoa đang nở rộ, không biết có bao nhiêu người đang lén nhìn trộm cô. “Thật xinh đẹp. “Dù sao cũng là con lại mà, đúng là vẻ đẹp hoàn mỹ.
Đường Duy, Sakahara Kurosawa và những người khác đang trò chuyện rôm rả, vừa hay có hai chàng trai trẻ đứng bên cạnh nhắc tới Bạc Nhan. Lúc đi qua bọn họ, Đường Duy đã nghe thấy hết những lời bàn tán đó. “Không biết là có bạn trai chưa nhỉ.”
“Chắc là cũng chẳng thiếu đầu, hơn nữa còn từ nước ngoài về, lối sống chắc cũng cởi mở hơn những người khác rất nhiều.”
“Anh đúng là đê tiện, vừa nhìn thấy gái đẹp đã đoán già đoán non cuộc sống riêng tư của người ta. “Ha ha ha, không cưỡng lại được.”
Giây phút nghe được những lời nhơ bẩn này, Đường Duy cảm thấy như bị ai đó châm thiêu cháy đầu óc, anh phẫn nộ tột cùng. Anh đi tới và túm lấy vạt áo chàng thanh niên vừa nói. “Đường Duy “Anh làm gì vậy!
Sự náo động trong đám đông thu hút Bạc Nhan. Khi cô nghe thấy tiếng quát tháo liền quay đầu lại, cô thấy Đường Duy đang đánh và đẩy một người ngã xuống đất, ly rượu vỡ tan tành, rượu quý lênh láng dưới đất. Mấy người bạn xung quanh anh cố gắng giữ anh lại nhưng không được. “Cẩn thận cái miệng của cậu.”
Mắt Đường Duy đỏ rực, anh không biết tại sao bản thân lại phần nộ đến vậy nhưng cậu vừa nghĩ tới chuyện Bạc Nhan sống ở nước ngoài giống như bọn họ nói… hoặc là cậu giận chính bản thân mình, giận bản thân đã biến thành loại người như bọn họ.