Hình như Bạc Dạ bị kích thích khi nghe thấy câu Đường Thi nói tha cho cô đi, hơi thở cả người anh như bị đè nén.
Anh nắm cảm Đường Thị, anh dùng hết sức lực nói ra từng câu từng chữ: “Đường Thị, trước khi tôi nói kết thúc, em vốn không có tư cách kêu rên!”
Còn chưa đủ, anh muốn cô mất đi bao nhiêu mới đủ đây? Đường Thỉ im lặng cười mỉa mai anh tàn nhẫn: “Bạc Dạ, sớm muộn cũng có một ngày, tôi không còn gì cả là do anh ban tặng” Đến lúc đó, thế giới này thật sự không giữ cô lại được.
Bạc Dạ không nói chuyện mà trực tiếp đi ra, lần này anh không khóa cửa. Đại khái là biết Đường Thi cũng không dám làm trái lời anh, dù sao Đường Duy còn ở trong tay Bạc Dạ, anh muốn bóp chết cô dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng vào tối hôm đó, chuyện khiến cho bọn họ không kịp đề phòng đã xảy ra.
An Như đến rồi Bạc Dạ khiếp sợ, cuối cùng là ai gọi An Như đến, là ai nói Đường Thi đang ở nhà anh? Bởi vì An Như vừa vào nhà của Bạc Dạ đã đến thẳng phòng của Đường Thi, một đường đẩy cửa ra, ngay cả Bạc Dạ cũng không kịp cản An Như nhìn thấy Đường Thỉ ở trong nhà của Bạc Dạ, cả khuôn mặt của cô ta đều trảng bệch.
Cô ta lầm bầm: “Không có gạt em… Anh ấy không có gạt em…
Anh ấy là ai? Trong lòng Bạc Dạ có sự nghỉ ngờ còn chưa được giải đáp, An Như đã đi lên trước định tát một cú thật mạnh trên mặt Đường Thị Thế nhưng một giây sau, ngay lúc tay cô ta sắp chạm đến đã bị Đường Thi bắt lại. Người phụ nữ gắt gao nhìn chăm chăm cô ta với ánh mắt sắc bén, cô cười lạnh với cô ta: “Cô muốn đánh tôi sao?”
An Như lùi lại mấy bước, hốc mắt đỏ lên, rõ ràng ban đầu người định ra tay đánh người chính là cô ta. Hiện tại cô ta lập tức kịp phản ứng tỏ vẻ tủi thân cũng là cô ta, cô ta chỉ Đường Thị, toàn thân đều đang run rẩy: “Tại sao cô lại ở trong nhà anh Dạ?”
Nhà Bạc Dạ bình thường ngay cả cô ta cũng không vào được, ngẫu nhiên tâm trạng của anh tốt mới có thể để cô ta ngồi ở phòng khách.
Người phụ nữ có thể vào phòng ngủ của Bạc Dạ lại càng ít, thế nhưng Đường Thi này, cuối cùng cô có bản lĩnh gì mà có thể yên ổn nắm trên giường trong phòng ngủ chính của Bạc Dạ.
Đường Thi nhìn An Như trước mắt giả bộ khiếp sợ chỉ cảm thấy buồn cười, cô nói: “Cô hỏi anh ta đi, hỏi tôi làm gì?” Cô cũng muốn biết, tại sao Bạc Dạ phải nhốt cô ở trong nhà anh! Sắc mặt An Như tức giận đến trắng bệch, Bạc Dạ đứng ở sau lưng bước lên: “An Như, em đừng làm bậy..”
An Như vừa khóc lóc vừa trực tiếp nhào vào lòng Bạc Dạ: “Anh Dạ, tại sao nhà anh lại có phụ nữ?” Bạc Dạ có chút đau đầu, anh không biết nên giải thích làm sao với An Như.
Thế nhưng An Như cứ ôm anh như vậy, hai người cứ thân thiết như người yêu làm Đường Thi nhìn thấy lại có chút buồn cười. Cô giống như một người ngoài, dù bận vẫn ung dung nhìn An Như và Bạc Dạ ôm nhau Ánh mắt của cô không chút gợn sóng.
Bạc Dạ bị Đường Thi dùng ánh mắt bình thản lạnh lùng này làm kích thích, anh đưa tay kéo An Như sang một bên, sau đó nói: “Cô ấy chỉ tạm thời ở chỗ này mà thôi: Anh nói gần nói xa ngay cả lý do cũng không muốn nhắc đến.
Đường Thi cười lạnh, chẳng lẽ thật sự Bạc Dạ không nhìn ra được sự ác độc trong mắt An Như sao? Cô thấy thể nhưng trong lòng lại run lên! Một người phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy, lẽ nào Bạc Dạ lại là kẻ ngu không biết suy nghĩ của cô ta à?
Thật sự đáng tiếc cho khuôn mặt ngây thơ trong sáng của An Nhự, lúc cô ta tủi thân lại lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu. Đường Thi chậc chậc lắc đầu, nếu chị gái An Mật của An Như biết, đại khái người đã chết cũng sẽ bị ý nghĩ xấu xa của em gái mình làm tức giận đến xác chết vùng dậy.