Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1171



Nghe vậy Bạc Nhan giật mình, liền nghe thấy Lam Thất Thất hùng hùng hổ hổ tiếp tục nói: “Nói thế nào đây? Tớ đưa cậu đi hay là ở lại? Mấy người bạn này của tớ và Đường Duy đều biết nhau, lát nữa nhìn thấy nhau, nhất định muốn mấy người Đường Duy đến cùng ngồi xuống…

Còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy một người đàn ông ngồi trong góc giơ tay lên, giống như đang chào hỏi người nào đó cách đó không xa, Bạc Nhan và Lam Thất Thất cùng nhau nhìn lại, liền thấy người đàn ông dáng người thon dài thẳng tắp vô cùng nổi bật từ trong đám đông từng bước đi tới, dáng vẻ lười biếng, biểu tình lạnh nhạt, giống như sự hoan lạc của bốn bề xung quay không liên quan gì đến mình.

Đường Duy.

Tim Bạc Nhan đập loạn xạ. Bây giờ chạy, e rằng đã quá muộn.

Bài hát đó hát như thế nào, trái đất đúng là rất nhỏ bé, người yêu và kẻ thù cũng sẽ gặp nhau. Càng chạy trốn càng dễ tương phùng, tại sao phàm nhân không có trà Mạnh Bà.

Xem ra chính là như vậy, người càng muốn trốn tránh, càng ở lúc không ngờ tới mà chạm mặt nhau.

Thế giới này đối với những người hận nhau mà nói thật sự quá nhỏ.

Bạc Nhan ngồi một chỗ không nhúc nhích, toàn thân tê rần rớm máu, cảm xúc dồn dập chạy về tim, tất cả cảm xúc về sau đều bị cô đè nén, lời nói đến bên môi, chỉ là hai chữ ngắn ngủi: “Thôi bỏ đi. ”

Khi Lam Thất Thất nghe cô nói bỏ đi, vẻ mặt của cô phức tạp một chút, muốn mở miệng, nhưng lại thấy vẻ mặt hơi say, sắc mặt đỏ bừng của Bạc Nhan, nheo mắt cười: “Tớ cũng đâu phải không đối mặt nổi với anh ta, việc gì phải trốn tránh như đã làm việc có lỗi với lương tâm. “Cậu…” Lam Thất Thất muốn nói rất nhiều, nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể nói: “Nhan Nhan… cậu đã thay đổi rất nhiều.”

Không quan trọng, ai cũng sẽ thay đổi, chỉ là trở nên tốt hay xấu mà thôi.

Đường Duy đưa mấy người bạn của mình người xuống bên cạnh chỗ mấy người Lam Thất Thất, những người khác không biết quá khứ giữa Đường Duy và Bạc Nhan, đều nghĩ rằng mọi người là bạn tốt, còn mỉm cười nhiệt tình chào hỏi, từng ly một rót rượu cho bọn họ.

Sau khi Đường Duy ngồi xuống, từ đầu đến cuối không hề nhìn Bạc Nhan một cái, cho đến khi Nhậm Cầu mỉm cười nâng ly với Bạc Nhan, Bạc Nhan cũng nâng ly đáp lại, biểu cảm của Đường Duy mới dường như có chút dao động, nhấc đầu lên, nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Bạc Nhan.

Chỉ tiếc là, ánh mắt mang ý cười của cô không hướng về phía cậu mà là về phía người đàn ông khác.

Nhìn thấy động tác của Nhậm Cầu và Bạc Nhan, Sakahara Kurosawa ở một bên la ó: “Nhậm Cầu, nếu cậu muốn uống rượu với Bạc Nhan, lật tức đến ngồi cạnh Bạc Nhan đi.”

“Đúng vậy, trông mòn còn mắt nhìn chăm chăm người ta, đúng là không biết ngượng nha.”

“Bạc Nhan xinh đẹp là một chuyện, cùng không cần nhìn lộ liễu vậy, Bạc Nhan là của nhà chúng tôi.” Đường Duy trong lòng tự giễu, cậu không ngờ đấy, Bạc Nhan trở lại lần này, lập tức có thể hòa nhập vào đám phú nhị đại này rồi sao? Rốt cuộc là thay đổi tính nết trở nên láu cá rồi, trước đây khi chưa đổi tính, sợ là đã bị dọa không dám nói nữa. “Ơ, vậy tôi cũng uống với Bạc Nhạn một ly.” Từ Thánh Mân nâng ly: “Lam Thất Thất cô đừng có mà đánh tôi, cô giống như sứ giả hộ hoa của Bạc Nhan vậy.”

Mọi người đều bật cười, còn có một số người nói đùa rằng ma chảo của cậu Từ muốn vươn tới chỗ Bạc Nhan của chúng ta rồi.

Hầu kết của Đường Duy di chuyển lên xuống, nghe thấy tiếng đứng dậy từ phía đối diện, nhìn lên, là đôi mắt màu xám xanh của Bạc Nhan vì say rượu mà trở nên mơ màng. “Đường Duy, anh ngồi ở đối diện giả vờ cái gì? Chúng ta lâu như vậy không gặp nhau, không phải…” Cô dời tầm mắt, miết miết miệng ly trong tay, cười lên còn làm say lòng người hơn ly rượu trên tay, cô nói: “Cũng nên uống với tôi một ly chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.