Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1173



Nhưng mặc kệ Đường Duy có suy nghĩ như thế nào đi nữa, Bạc Nhan cũng không hề hay biết, sau khi ngồi xuống, cô liền dựa sát vào Lam Thất Thất, cùng vọc điện thoại. Đối diện, Từ Thánh Mẫn nhìn chằm chằm vào Bạc Nhan hồi lâu, lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, sao Lam Thất Thất cứ dính lấy Bạc Nhan vậy chứ?”

Nếu không phải Lam Thất Thất không dễ chọc, Từ Thánh Mẫn đã đi đến chào hỏi Bạc Nhan. “Không phải hai người là chị em tốt à?” Sakahara Kurosawa ngồi bên cạnh nói: “Xem ra là quen biết từ lâu. “Không thể nào.

Nào ngờ Sakahara Kurosawa vừa mới khẳng định thì nghe thấy Đường Duy phản bác một câu “không thể nào. Xung quanh là tiếng người xôn xao hòa cùng âm thanh nhạc điện tử không ngừng vang lên, thế nhưng lúc này khuôn mặt điển trai của anh lại hết sức lạnh lùng, dưới sự phụ trợ của bối cảnh càng thêm ấn tượng.

Chỉ ngồi ở đó, hờ hững liếc nhìn, cũng có thể lướt qua vô số người đang say sưa điện cuồng, dừng lại ở phía bên kia yên tĩnh. “Cô ta không thể nào quen biết Lam Thất Thất lâu được, nhiều lắm là hai năm.

Đường Duy híp mắt, ánh mắt vờ như vô tình lướt qua khuôn mặt Bạc Nhan, sau đó thờ ơ quay đi: “Trước đó, cô ta không có bất kỳ người bạn nào.”

Cậu biết rất rõ, chắc chắn Lam Thất Thất trở thành bạn của cô từ sau khi cô rời khỏi cậu.

Từ Thánh Mẫn nhìn Đường Duy bằng ánh mắt quái dị: “Rõ ràng là chán ghét Bạc Nhan, vậy mà lại hiểu rõ cô ấy như vậy.”

“Hiểu rõ kẻ thù không phải là điều cơ bản nhất à?”

Đường Duy cố ý nói như vậy, tiếp sau đó, Từ Thánh Mẫn ngồi ở đối diện bật cười: “Được rồi, được rồi, tôi không cố ý kích thích cậu, tuy nhiên, Đường Duy, rốt cuộc là cậu cùng Bạc Nhan có thù oán sâu nặng gì thế? Mà dù cho có đi nữa, đó cũng là chuyện của đời trước, liên quan gì đến hai người?”

Vẻ mặt Đường Duy cứng đờ, sau đó, giọng của anh trở nên lạnh lùng: “Có một số việc, không phải tôi nói là cậu có thể hiểu được… “Được!”

Từ Thánh Mân vỗ đùi: “Cậu Đường của chúng ta là người sống nội tâm, tôi đoán không ra, cũng không muốn đoán, tôi đi tìm mấy em gái chơi đây!”

Đường Duy còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Từ Thánh Mẫn đã đứng dậy, sải bước đi đến hàng ghế đối diện, bên cạnh Bạc Nhan.

Từ Thánh Mẫn cười tủm tỉm, chăm chú nhìn Bạc Nhan, nói: “Em còn nhớ anh không?”

Lúc đó, Bạc Nhan đang cùng Lam Thất Thất đấu Snake Off, cô ngẩng đầu nhìn Từ

Thánh Mẫn bước tới, Lam Thất Thất lập tức bày ra tư thế “chuẩn bị đánh giặc”, ôm lấy eo Bạc Nhan: “Cười nói cợt nhả, muốn làm gì?”

Sakahara Kurosawa cũng theo Từ Thánh Mận đến, anh ta vẫy tay với Bạc Nhan: “Hey. “Xin chào.” Đương nhiên Bạc Nhan biết bọn họ là bạn thân của Đường Duy, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có ác ý gì, dù sao thì người ta cũng không có làm chuyện gì có lỗi với mình, nên cô vẫn mỉm cười: “Sao vậy, cố ý đến tìm tôi à?”

Sakahara Kurosawa gật đầu, ngồi xuống trước mặt Bạc Nhan: “Nghe nói cô đi Úc hai năm rồi, giờ trở về, tính cách đã thay đổi thật nhiều.”

“Cũng thường thôi, lúc trước tôi chưa có nhiều trải nghiệm, đi nước ngoài để bản thân được giải tỏa.” Bạc Nhan duỗi lưng tựa như một con mèo Ba Tư, sau đó đặt điện thoại di động xuống: “Mọi người đã làm gì trong hai năm qua?”

Cách rất nhiều người, Đường Duy liếc mắt thấy Bạc Nhan đang nói chuyện vui vẻ cùng hai người bạn thân của mình, nhất là

Sakahara Kurosawa, anh ta vừa nói chuyện với Bạc Nhan, vừa cố tình ngoái đầu nhìn về phía sau, vừa hay chạm phải ánh mắt của Đường Duy.

Đường Duy cười lạnh một tiếng, đứng lên đi vào nhà vệ sinh, Sakahara Kurosawa cũng nhanh chóng đi theo. Vào nhà vệ sinh, người bạn tốt này đột nhiên nắm lấy tay anh, hỏi một cách đầy hàm ý: “Duy, sao tôi cứ cảm thấy ánh mắt cậu nhìn Bạc Nhan dường như vẫn còn gì đó luyến tiếc thì phải?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.