Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1176



Mỉa may thay, hai năm trước, anh không hiểu gì cả, lại dùng những từ ngữ thậm tệ để chế giễu Bạc Nhan cùng Tô Nghiêu, nói cô không biết xấu hổ, nói cô đi đâu cũng cần đàn ông, thậm chí còn nói cô và Tô Nghiêu có quan hệ, giảm nát tự tôn của cô.

Lúc đó, trong mắt Bạc Nhan có bao nhiêu tuyệt vọng?

Nhìn ánh mắt Bạc Nhan hiện tại, Dường Duy đột nhiên hiểu ra.

Không phải cô không hận, mà là cô không còn quan tâm nữa.

Hai năm trôi qua, cô đã chấp nhận buông bỏ, cũng không còn lưu luyến quá khứ nữa.

Đường Duy muốn nói gì đó, nhưng tài xế mà Tô Nghiêu liên hệ đã đến, lúc ra về, Bạc Nhan chào từ biệt mọi người, kể cả Sakahara Kurosawa, Nhậm Cầu, và cả Từ Thánh Mẫn.

Lam Thất Thất nói: “Về đến nhà nhớ báo cho tớ biết “Ừm, cậu cũng thế, cậu định đợi khi nào mới về?”

“Ba tớ cho người đến đón tớ rồi.” Lam Thất Thất chỉ vào đám bạn từ thời nối khố phía sau lưng: “Mấy người Từ Thánh Mân cũng lái xe đến mà, hẳn là quá giang về được. Mọi người đều đã trưởng thành, không cần lo lắng. “Ừm, ngủ ngon.”

Bạc Nhan mỉm cười, phất phất tay, gương mặt cô vẫn còn hơi ứng hồng, cô không biết hiện tại mình rất đẹp, lại còn cười rộ lên. Nếu như dùng một câu ca để miêu tả thì đó chính là “hàng mày hay vầng trán cũng đều có thể minh chứng cho sắc đẹp của em, chỉ cần đứng ở đó, trước cửa quán bar, có không ít đàn ông ra vào phải liếc mắt nhìn cô.

Đường Duy nhìn Bạc Nhan chui vào xe, từ đầu đến cuối cô không hề nói “tạm biệt” với cậu, không biết là cố ý hay là… Không, ngoại trừ cố ý thì không còn gì khác.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt cậu càng thêm lạnh lùng, tựa như phủ kính một tầng băng sương, ngồi vào vị trí phó lái, Tô Nghiêu bảo tài xế lái đi, Bạc Nhan ngồi ở băng sau từ từ nâng cửa kính lên.

Ngay trước khi cửa kính hoàn toàn đóng lại, dường như cùng có linh cảm, Bạc Nhan quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Đường Duy. Trong phút chốc, lướt qua dòng người, ánh mắt hai người giao nhau giữa bầu trời đêm đen kịt, Bạc Nhan lắng lặng cười với Đường Duy, sau đó mấp máy môi nói gì đó.

Hai chữ kia chưa kịp phát ra đã tan vào bầu trời đêm lạnh lẽo.

Đường Duy sửng sốt, trơ mắt nhìn tài xế nhà họ Tô lái xe đi, cậu đứng đó, trong phút chốc không biết nên làm như thế nào.

Trước khi đi, hai chữ không thành tiếng mà Bạc Nhan nói, chính là lời cuối cùng dành cho anh.

Cô nói, tạm biệt.

Tối hôm đó, khi về đến nhà, Tô Nghiêu mở cửa với vẻ mặt khó chịu, Bạc Nhan vừa đi vào, Tô Nghiêu liền nói: “Trước khi đi chị còn nhìn Đường Duy đúng không?”

Bạc Nhan không phủ nhận, giọng điệu rất thoải mái: “Đúng vậy. “Chị nhìn anh ta làm gì?”

“Anh ta đẹp trai, chị nhìn thêm chút nữa thì có làm sao?” Dường như nghe thấy chuyện cười, Bạc Nhan quay đầu lại: “Sao hả, em không cho phép chị nhìn Đường Duy à?”

“Em chỉ sợ chị giẫm lên vết xe đồ.”

Tô Nghiêu nhịn không được nói thẳng, thiếu niên cắn răng, đối với người chị lớn hơn mình hai tuổi này, cậu ta vẫn không có cách nào yên tâm để chị ấy sống một mình: “Ai biết đồ ngốc như chị có khi nào lại mềm lòng nữa không, hai năm không gặp Đường Duy, vừa thấy mặt đã muốn đeo bám anh ta như lúc trước!

Hai chữ “đeo bám” khiến tim Bạc Nhan nhói lên một cái, thế nhưng, cô lập tức mỉm cười. “À, hai năm trước đã từng đeo bám, giờ thì không còn như thế nữa rồi. Em yêu tâm rồi chứ?”

Tô Nghiêu không tin lấy một chữ. “Sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn chị?” Bạc Nhan cảm thấy vô cùng khó hiểu, thả người ngồi xuống sofa, còn rót cho mình một ly trà: “Dù em có chán ghét Đường Duy như thế nào đi nữa, thì anh ta cũng là mối tình đầu của chị. Có cô gái nào khi yêu mà không có vài lần ngốc nghếch đâu? Em phải biết bao dụng cho sai lầm của chị chứ. Nhưng giờ thì ổn rồi, em đừng có dùng ánh mắt lúc trước mà nhìn chị nữa, được không hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.