Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1187



Bạc Nhan và Tô Nghiêu đương nhiên không hiểu nửa đêm Đường Duy xuất hiện là có ý gì, tưởng Đường Duy đặc biệt đến kêu đi một chuyển nên cũng ngoan ngoãn đồng ý, kết quả vừa định đi thì mặt Tô Nghiêu liền biến sắc.

“Chờ Chờ chút đã.” Thiếu niên lập bắp nói.

“Làm sao đấy?”

Hai cha con Tô Kỳ và Bạc Nhan tò mò quay lại nhìn Tô Nghiêu “Con…”

Tô Nghiêu ôm bụng, bắt đầu từ lúc ở nhà cậu đều lấy tay ôm bụng, vì chỉ là động tác nhỏ nên mọi người không để ý đến, cho đến lúc này sắc mặt cậu rõ ràng rồi họ mới thấy, Tô Kỳ hỏi cậu: “Con đau bụng à?”

“Con muốn đi toilet.” Vẻ mặt Tô Nghiêu rối rắm: “Ba, hay là Hay là con không đi nữa, mọi người đi trước được không? Con ở nhà trông nhà luôn.

Tô Kỳ liếc nhìn sắc mặt của Tô Nghiêu rồi thở dài: “Được.

Vinh Sở Tôi bảo tài xế đưa cậu về nhà nhé. “Cảm ơn chủ”

Vinh Sở gật đầu cảm ơn, Tô Kỳ nói không cần khách khí rồi bảo tài xế chở bọn họ đi, sau đó Đường Duy nói cứ ngồi xe anh ta đi, Tô Kỳ cũng không ngại nữa.

Lên xe của Đường Duy xong Bạc Nhan cảm thấy cả người không được tự nhiên, cô nhìn màn đêm sâu thắm ngoài cửa kính rồi thu lại ánh mắt, yên lặng ngồi im.

Đường Duy ngồi phía trước đã thấy được ánh mắt của Bạch Nhan qua kinh chiếu hậu, ánh mắt thâm trầm của người đàn ông nhìn kính chiếu hậu hồi lâu rồi cũng hướng ra ngoài cửa sổ.

Nơi ánh mắt họ đang hướng về là cùng một bầu trời ư?

Đã từng đúng nơi hai đầu trái đất, bóng đêm mà mỗi người bọn họ nhìn thấy khi ngước lên nhìn trời cao là cùng một màn

Đường Duy im lặng, Tô Kỳ lại nói: “Duy Duy sao hôm nay lại tới vậy?”

“Không phải Bạc Nhạn đã về rồi sao?”

Đường Duy trả lời thắng: “Lâu rồi không gặp, với cả cũng không thể coi như người lạ được nên cháu đến thăm một chút.”

Ý tại ngôn ngoại, Bạc Nhan về rồi, ít nhiều gì cậu phải thể hiện một chút chứ không lại bạc tình quá. Hai nhà thân nhau như vậy cơ mà, thế nên cậu mới qua đây một chuyến.

Cả tình lần lý Đường Duy đều không sai.

Thế nhưng rõ ràng là anh không yêu cô ấy. Bạc Nhan cười tự giễu: “Anh vẫn còn nghĩ đến tôi cơ à?”

“Ba vẫn luôn nhắc về cô. Đường Duy không trả lời về mình mà lấy ông bố Bạc Dạ ra nói qua loa lấy lệ: “Thế nên đương nhiên lúc cô ra nước ngoài những tin tức về cô tôi vẫn được nghe không ít.

“Thật ngại quá, người không ở trong nước mà vẫn phải phiên đến anh.” Bạc Nhan không biết mình đang nói cái gì, chỉ là đến khi lời vừa nói ra cô liền hối hận. Cô vội mím chặt miệng, mất rũ xuống, Tô Kỳ nhìn cô: “Hai đứa vẫn còn cãi nhau như hồi trước à?”

Người lớn đương nhiên không hiểu giữa đám trẻ đã xảy ra mâu thuẫn gì, cũng không rõ quan hệ hiện tại của Đường Duy và Bạc Nhan rốt cuộc là quan hệ gì. là Tô Kỳ nghĩ, Đường Duy đã có Từ Dao rồi, chắc hẳn sẽ không nảy sinh sự việc gì với Bạc Nhân đâu nhỉ?

Lại thêm việc cậu là con trai của Bạc Dạ, Tô Kỳ đương nhiên là yên tâm về con người Đường Duy, trong lòng cũng buông lỏng cảnh giác, vỗ vỗ vai Bạc Nhan: “Lần này con về, lại thành người lạ với Đường Duy rồi”

Người lạ?

Trong lòng Bạc Nhân cười không thành tiếng, cô với cậu từng thân mật bao giờ? Cho dù là lúc tiếp xúc da thịt, trái tim cũng không hề gần nhau một mi li nào hết.

Chỉ có điều mấy lời này Bạc Nhan đều chưa từng nói ra, cô đành thuận theo lời của Tô Kỳ nói ra một đáp án mà bọn họ đều thích nghe: “Chỉ là con lâu quá chưa về thôi, ba đừng nghĩ nhiều quá

Chỉ là lâu quá chưa về thôi ư?

Đường Duy ngồi phía trước nở một nụ cười vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng, Bạc Nhan, cô còn định lừa mình dối người đến bao giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.