Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1194



Đầu óc Đường Duy giống như một con dã thú bị kích thích, đối mặt với sự khiêu khích không sợ chết của Bạc Nhan, cả người vô cùng hung ác: “Cô thử nói lại một lần nữa xem?”

“Nói lại một lần nữa?” Bạc Nhan như vừa mới nghe một câu chuyện cười: “Dựa vào cái gì? Anh bảo tôi lặp lại thì tôi sẽ lặp lại sao? Lời vừa mới nãy chưa đủ sao? Hay là nói – tôi đã đâm vào nỗi đau thầm kín của anh?”

Cô lớn gan thật, học được cách phản công!

Đường Duy cắn răng: “Bạc Nhan, có phải cô cảm thấy ba ruột cô là Tô Kỳ, cho nên tôi không dám làm gì cô?”

“Sao có thể được chứ?”

Bạc Nhan mỉm cười đáp lại, cho dù bây giờ rõ ràng đang run lẩy bẩy, rõ ràng cô rất sợ cậu ta, nhưng dường như cô đang liều mạng đâm đầu vào chỗ chết đối lập với cậu: “Cái gì mà nên làm với không nên làm, hai năm trước không phải anh đã làm hết thảy mọi chuyện rồi sao! Lúc đó tôi cũng chút bắn khoăn, ba tôi là Tô Kỳ sao? Căn bản là không hề có. Tô Kỳ sống cùng anh là vì cái gì? Cậu chủ Duy, có thể ai anh cũng không sợ, ba ruột Tô Kỳ của tôi không thể nào uy hiếp được anh dù chỉ một chút!”

“Ai dạy cô mồm miệng lanh lợi như thế này!”

“Anh.”

Bạc Nhân lúc đó, trừng mắt nhìn chăm chăm Đường Duy, bằng cô bật cười, tiếng cười rất khẽ, nhưng đủ để dấy lên sóng lớn trong lòng Đường Duy

Cô vươn tay kéo cổ Đường Duy, gương mặt lập tức trở nên đẹp mê người, lắng lợ, đôi mắt màu xanh ma mị gắt gao trừng mất nhìn Đường Duy, cô ôm lấy cậu, dường như sợ cậu ta sẽ ra tay làm điều không đúng với cô, nên đã chủ động hiến dâng thân mình, Bạc Nhan nở một nụ cười yêu kiều: “Tôi có thể có ngày hôm nay, ít nhiều cũng là nhờ anh. Đường Duy chấn động, ù cả hai tai.

“Vì thế, anh hỏi tôi học ai? Đương nhiên là học anh rồi. Tất cả mọi thứ của tôi, đều nhờ người như anh khiến tôi nếm trải đau khổ mà tôi luyện thành. Lúc ban đầu không có sự hờ hững, lạnh nhạt của anh, sẽ không có tôi ngày hôm nay.

Đường Duy, tôi nói cho anh biết, cho dù anh cảm thấy tôi có thấp hèn thể nào, bị coi thường, không biết xấu hổ, mặt dày ra sao – người khác có thể chỉ trích đâm sau lưng tôi, duy chỉ có anh là không được!

Đây là do chính tay anh biến tôi thành như thế này, là anh đã dạy tôi hiểm ác đáng sợ và phóng túng, là anh đã biến tôi trở nên đạo đức giả, dối trá. Chỉ có duy nhất một mình anh không có tư cách nói tôi thay đổi, một mình anh mà thôi, tôi không nợ anh!”

Những lời này như một thanh kiến sắc bén đâm xuyên qua phối Đường Duy, hai đồng tử của cậu co rút lại, trừng mắt với người phụ nữ đang nằm dưới thân mình, không phải hai năm trước Bạc Nhan là người vừa yếu đuối vừa nhát gan sao.

Trải qua sự thử thách bao năm tháng, đã biến cả người trở nên gai góc.

Đường Duy tức giận đến nghiến chặt rằng, phát ra tiếng “ken két”. Cậu nằm lấy tóc Bạc Nhan: “Cô muốn nói với tôi cái gì? Hửm? Muốn nói ra đã biến cô thành cái dáng vẻ không biết xấu hổ này sao?”

Bạc Nhan nheo mắt lại, không trả lời câu hỏi của Đường Duy, ngược lại đã vươn tay năm lấy áo sơ mi trước ngực của cậu.

Đường Duy cứng ngắc.

Người phụ nữ này mở từng cúc áo của Đường Duy, giống như đang thân mật ve vãn người tình lên giường, cô mỉm cười, viền mắt đỏ hoe, giọng nói giống như đã từng đắm mình trong men rượu, run rẩy, khàn khàn, cô nói: “Anh đến tìm tôi không phải là vì thế này sao? Hai năm không gặp, anh đến chào hỏi tôi bằng cách này hả?”

“Bạc Nhan.” Đường Duy hét lên với cô. “Không sao cả, dù sao thì anh cũng đừng nhìn tôi như thế được không? Làm một lần nữa cũng không sao?

Nếu như tôi phối hợp với anh? Để anh nhận thức xem tôi có tiến bộ hơn hai năm trước không, lúc đầu dù sao đó cũng là lần đầu tiên của tôi, nhất định sẽ không phục vụ anh tốt được? Nhìn xem, bây giờ có cơ hội rồi…”

“Bạc Nhan!” không biết vì cái gì, nghe thấy những lời hèn hạ của cô nói với mình, Đường Duy lại cảm thấy tức giận, lớn tiếng gọi tên Bạc Nhan.

“Đừng lớn tiếng như thế.”

Bạc Nhan cười: “Bằng không, anh muốn bị ba mẹ phát hiện ra quan hệ của chúng ta sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.