Đợi sau khi Trần Âu hoàn toàn rời đi, vẻ mặt Đường Duy nhanh chóng thay đổi, cậu mắt nhanh chóng chìm xuống, sâu trong mặt có một tia sát khi khó có thể hình dung.
Cậu nhìn tin tức trên báo cáo có liên quan đến Bạc Nhan, trong giây phút đó có vô số chuyện đã qua trong mắt anh. Rốt cuộc có thể buông người phụ nữ như Bạc Nhan được không?
Đường Duy cười lạnh, sau đó ngón tay mảnh khảnh chậm rãi siết chặt lại, giống như đang bóp cổ họng của ai đó vậy, trang giấy biến thành khối giấy vụn, bị bóp chặt trong tay Đường Duy.
Động tác của cậu giống như đang giết ai đó vậy, nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì.
Một lúc lâu sau, Đường Duy gọi điện thoại. “Alo. Là tôi. Chuyện của Thất Tông Tội Lý nói thế nào đây?” Khi Tô Kỳ về nhà, không ngờ con trai con gái của mình lại bình tĩnh chơi cờ trong phòng khách, hơn nữa còn rất nghiêm túc, cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Hai đứa bị làm sao vậy?”
Bạc Nhan và Tô Nghiêu ngẩn ra, sau đó đồng thanh kêu lên: “Ba, ba về rồi sao?”
“Hai đứa sao lại không đánh nhau cãi nhau vậy?
Tô Kỳ đứng ở cửa cầm cặp công văn, nhất thời không biết mình nên làm vẻ mặt gì, cuối cùng cười bất lực. “Ba có chút ngạc nhiên. “Được rồi, vốn dĩ trong mắt ba, bọn con chính là hình tượng như vậy mà
Tô Nghiêu giả vờ không vui nói: “Sắp đến sinh nhật ba rồi, hôm nay bọn con ngồi xuống thảo luận xem nên tổ chức sinh nhật thế nào “Các con muốn tổ chức sinh nhật cho ba sao?”
Tô Kỳ thay giày vào nhà, đặt cặp công văn xuống, sau đó đi đến bên bàn cờ của bọn họ: “Ý bàn cờ này có phải Tô Nghiêu thắng rồi không?”
“Vâng.”
Bạc Nhan thẳng thần thừa nhận: “Con nhận thua, hóa ra đầu óc Nghiêu thông minh như vậy, làm con ngạc nhiên”
“Chị có ý gì vậy?”
Tô Nghiêu trợn trắng mắt: “Vốn dĩ cậu đây vẫn luôn thông minh mà. Chuyện như cờ vua hoàn toàn không thể làm khó được em. “Có điều, ba muốn đi bước này.
Tô Kỳ đi giúp Bạc Nhan một bước: “Thế này tình thế sẽ bị đảo ngược. “Ba.”
Tô Nghiêu hét lên một tiếng: “Ba làm gì vậy? Bạc Nhan không nghĩ ra, sao ba lại giúp chị ấy chứ? Không thể như vậy được, người xem cờ không được nói, người xem cờ không được nói.”
“Ha ha ha.”
Bạc Nhan nhìn dáng vẻ tức giận gấp gáp của Tô Nghiêu: “Cảm ơn ba, con thắng rồi. Được rồi, chi phí sinh nhật của ba sẽ do Nghiêu chi trả”
“Hóa ra hai con đang định thắng thua sao?”
Tô Kỳ nói: “Ba không muốn sinh nhật lớn lắm, gọi vài người bạn đi ăn cơm là được rồi.”
“Vậy sao?”
Bạc Nhan nhìn Tô Kỳ: “Ba, ba muốn mời ai?”
“Mấy người bọn họ thôi”
Tô Kỳ nghiêm túc suy nghĩ: “Đám người Bạc Dạ, còn có Bạch Việt này, Giang Lăng này, Lạc Phàm, Kỳ Mặc
Đều là những người xông pha trong mưa gió năm đó, tên cũng vô cùng quen thuộc. “Được.”
Bạc Nhan nói: “Con và Nghiêu sẽ giúp ba đi mời bọn họ, nhân tiền…”
Bạc Nhan cười chớp chớp mắt: “Còn phải gọi dì Đường Thi nữa, đúng không?”
Tô Kỳ đỏ mặt, lại thấp giọng nói: “Lời này không được nói trước mặt chủ Bạc Dạ”
Nói xong anh ta làm động tác cắt cổ: “Nếu không ba con chúng ta sẽ bị Bạc Dạ giết chết.”
Một tuần sau, tiệc sinh nhật của Tô Kỳ được tổ chức theo lịch trình, nhóm người năm đó đều trở về từ khắp nơi, đến tham gia sinh nhật của Tô Kỳ.
Trong bóng tôi, có người chậm rãi cong môi: “Đây giống như là Thất Tông Tội Lý năm đó lại tụ họp lại vậy