Bạc Nhan kéo Lam Thất Thất, quay lại liếc mắt nhìn Đường Duy một cái. Cái nhìn này giống như đang châm chọc: “Tôi vẫn luôn nói lời thật lòng, không có lời nào là giả.
Dừng một chút, Bạc Nhan bị Lam Thất Thất kéo tay rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: “Chỉ có người không xem bản thân là một cá thể độc lập sống sở sở mới có thể không ngừng phản bội lại nội tâm của mình, càng sẽ không ngừng khống chế hoặc là kẻ nịnh nọt người khác thì mới liều mạng nói dối.”
Lúc trước cô ấy yêu cậu, chưa từng nói dối một câu nào.
Lúc trước cô ấy đã vì cậu mà cố gắng, cũng sẽ không giải thích vì mình.
Cô ấy nói dối chẳng qua là vì sự hưởng thụ trong lòng lại còn giả vờ ra vẻ uất ức nhưng trên thực tế, cô giống như đang hưởng thụ dáng vẻ giả dối của mình.
Bạc Nhan và Lam Thất Thất lên xe của nhà họ Lam, Đường Duy thấy Lam Minh đến đón cháu gái nhỏ của mình. Lam Thất Thất là con gái của Tiểu Nguyệt Lượng, đời này của Lam Minh không có vợ cũng không có con, tình yêu chính là toàn bộ quốc gia này, và cũng dâng cả cuộc đời này cho quốc gia.
Bây giờ anh ta yêu thương Lam Thất Thất như con gái ruột của mình, dường như cũng không quan tâm đến rốt cuộc mình có cần nối dõi tông đường hay không.
Có lẽ nhiệm vụ tiếp theo trong cuộc đời cũng không phải là nối dõi tông đường rồi. Thế giới sẽ giao sứ mệnh quan trọng hơn cho người càng quan trọng hơn.
Cho đến khi chiếc xe kia lái đi, lúc này Từ Thánh Mẫn mới quay người lại nhìn Đường Duy: “Tôi đã nói rồi mà”
Ấn đường của Đường Duy giật lên một cái: “Nói cái gì?”
“Sớm muộn gì cũng có một ngày Bạc Nhan sẽ tự giải thoát cho mình.
Từ Thánh Mân giống như nhìn thấu hết tất cả: “Tự giải thoát cho bản thân khỏi cái lồng giam của cậu từng cho. Cô ấy đang không ngừng điều chỉnh nhân cách của mình, đang không ngừng ngưng tụ lại một lần nữa. Mặc dù hai năm sau cô ấy không hoàn toàn rời đi, nhưng vì sao lại khiến cho cậu cảm thấy không giống?”
Bạc Nhan bây giờ khiến cho người ta cảm thấy còn sống sở sở, có cảm xúc riêng của bản thân, sẽ có những suy nghĩ khác biệt, một Bạc Nhạn sẽ khóc sẽ cười.
Hoàn toàn khác với cô bé xinh đẹp tinh tế như một con búp bê nhưng lại cũng âm u đầy sự u ám của lúc trước. “Cô ấy đang cố gắng hòa giải với quá khứ, đang cố gắng tiếp nhận sự thật đã từng không được yêu thương kia”
Từ Thánh Mẫn sâu hiểm khó lường nheo mắt lại: “Cho nên sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ được nhiều người yêu mến hơn.”
Hầu kết của Đường Duy giật giật lên xuống, vẫn đang ra vẻ như không để ý chút nào thì nghe Từ Thánh Mân nói tiếp: “Cho nên nếu cậu muốn ở cùng một chỗ với cô ấy thì tốt nhất nên sớm đổi cách. Nếu không thì cho dù không có cậu, có lẽ người đàn ông tiếp theo sẽ càng đối xử với Bạc Nhan tốt hơn.”
Nghe thấy như vậy, biểu cảm của Đường Duy đột nhiên thay đổi: “Đối cách khác? Sao tôi muốn ở cùng với cô ấy chứ?”
“Cậu không muốn sao?”
Bốn chữ trực tiếp đánh thắng vào linh hồn của Đường Duy
Người đàn ông đứng ngày ra ở đó, bình thường gương mặt nhìn như yêu nghiệt giờ phút này lại có vẻ tái nhợt một chút. Cậu không muốn ở chung một chỗ với Bạc Nhan sao?
Lúc trước đều chèn ép cô ấy quá, chưa từng hình dung ba chữ cùng một chỗ này thay mặt cho quan hệ yêu đương bình đẳng
Đường Duy hit sâu một cái: “Đây là anh đang đổi cách khác để ép buộc tôi thừa nhận mình yêu Bạc Nhan có đúng không?”
“A…”
Lần này đổi lại thành Từ Thánh Mân lúng túng. “Bị cậu nhìn ra rồi sao? Vẫn không dễ lừa nhỉ?”
Đường Duy cười lạnh: “Đã sớm nghe nói lúc học đại học anh có học thêm tâm lý học, xem ra bây giờ là đang muốn giở trò trên người của tôi sao?”
“Cũng không phải ”
Từ Thánh Mân bắt đầu nói sang chuyện khác, không biết là do chột dạ hay có lý do nào khác: “Chẳng qua là do tôi thuận tiện mà thôi. Nhìn thấy cậu và Bạc Nhan long đong như vậy nên muốn giúp một chút.”