Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1256



Câu nói của cô y tá nhỏ hoàn toàn là hiểu sai bởi vì cô ấy không hiểu rõ mối quan hệ giữa Bạc Nhan và Diệp Tiêu nhưng khi mấy lời này lọt vào tại Đường Duy, nội dung của nó đã thay đổi hoàn toàn.

Đường Duy chịu đựng dòng khí huyết tuân trào ngược xuôi trong người cậu, nói: “Cô ấy đi với ai?”

“Với một anh chàng đẹp trai. Cô y tá nhỏ lần nữa nhìn lên nhìn xuống Đường Duy, xem phim truyền hình cũng nhiều rồi nên tự nhiên trong đầu nghĩ ra những cái tình tiết thượng vàng hạ cám kia, cho nên cô ấy bèn hỏi một câu “Anh… anh không phải là người thứ ba trong quan hệ của người ta đấy chứ?”

Mặt Đường Duy đen xì ngay tại chốt

Sau đó cậu đi thẳng ra hành lang bên ngoài, lấy điện thoại di động ra gọi điện thì vô cùng nhanh chóng đã biết được Bạc Nhan đang ở phòng khám nào.

Cô y tá nhỏ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và dáng vẻ bước đi đó của cậu, một mình lẩm bẩm. “Tính khí xấu như thế. Thảo nào người đẹp đó ở cùng một chỗ với người khác. Dáng dấp đẹp trai này thì có ích gì chứ

Bạc Nhan ngồi xuống chờ đợi mấy phút, bác sĩ vừa đọc báo cáo kết quả vừa muốn mở miệng nói gì đó thì bị ai đó từ ngoài đá văng cánh cửa. Cánh cửa phòng bệnh vốn đang vững chãi bỗng rầm một cái đổ sập xuống

Nếu như cẩn thận quan sát, tựa hồ còn có thể nghe được trong tiếng bước chân còn cất giấu cả lo nghĩ.

Bạc Nhan và Diệp Tiêu đồng thời quay đầu lại khi nghe thấy động tĩnh liền bắt gặp Đường Duy đang đứng ở cửa ra vào. Đôi đồng tử đen nhánh và tĩnh mịch cơ hồ trong nháy mắt liền bắt được khuôn mặt Bạc Nhan Cậu đi về phía Bạc Nhan, nhìn thấy Diệp Tiêu đang đứng một bên thì bày ra vẻ mặt cảnh giác.

Đường Duy hỏi: “Đây có phải là bạn trai mới của cô không?” Diệp Tiêu cũng đồng thời hỏi: “Đây có phải là người khiến cô có thai không?”

Nói xong, hai người bọn họ giống như lâm trận gặp kẻ thù, lập tức đối mặt nhau giống như là hai con mãnh thủ, chỉ cần ảnh mặt nhìn nhau thôi mà đã như chém giết vô số trận.

Đường Duy cảm thấy Diệp Tiêu rất quen nhưng từ đầu tới cuối cũng không nhớ ra đã nhìn thấy cậu ta ở đâu, cậu cau mày nói: “Bạc Nhan, mau trả lời tôi đi.

“Không phải bạn trai mới.” Bạc Nhan không có phủ nhận, vẫn là lựa chọn thẳng thắn. Chỉ là Diệp Tiêu không biết tại sao khi nghe câu trả lời của cô, trong lòng lại cảm thấy nhói đau. “Đây là Diệp Tiêu, huấn luyện viên mà của đợt huấn luyện đặc biệt lần này của em.

Tuy nói là huấn luyện viên nhưng cậu ta còn rất trẻ, là người thừa kế tương lai của nhà họ Diệp” Bạc Nhan nói.

“Em nghĩ hai người chắc hắn đã gặp nhau ở đây rồi. Dù sao chủ Diệp Kinh Đường với ba của anh Bạc Dạ có quan hệ rất tốt, hai nhà hắn là có lui tới.”

Ý cô muốn nói nếu không nhớ được người ta thì nên hỏi hỏi một chút chứ đừng có vừa nhìn thấy ai liền muốn giới cho cô một chậu nước bẩn, đem người ta thành người xấu xa như vậy.

Cháu trai của Diệp Kinh Đường sao?

Đường Duy nhớ lại biểu hiện của Diệp Kinh Đường khi anh ấy vừa bước chân ra khỏi nhà họ Diệp lúc nãy. Mọi chuyện bây giờ đều có thể giải thích được rồi.

Bạc Nhan thế mà cứ như vậy tiếp xúc trực tiếp với Diệp Tiêu, cô còn bị loại đàn ông cậu mới nhìn đã thấy khó chịu này dạy dỗ nữa chứ

Bạc Nhan cảm nhận được sự thù địch của Đường Duy nên tạm thời cắt ngang cuộc trao đổi với bác sĩ, sau đó nói. “Anh ở đây làm gì? Hiện tại em đã ra ngoài nhưng vẫn đang trong thời gian huấn luyện, nếu có chuyện gì thì anh có thể trực tiếp liên lạc với em trai hoặc ba của em” khuôn mặt Đường Duy vô cùng lạnh lùng.

Tuy tính cách bình thường của cậu không lạnh lùng như tảng băng giống Diệp Tiêu nhưng ánh mắt lại lạnh lùng hơn Diệp Tiêu nhiều. Có lúc rõ ràng là cậu đang cười nhưng trong đáy mắt lại không có chút mảy may ý cười nào.

Giống như giờ này khác này, cậu chậm rãi phun ra một cầu tàn nhẫn. “Nghe nói cô mang thai rồi? Tôi liền đến nhìn xem một chút.”

Lông mày Diệp Tiêu giật giật.

Bạc Nhan quay người lại, trực tiếp rút ra bản báo cáo kết quả đưa cho Đường Duy: “Làm sao? Bây giờ anh đang muốn chịu trách nhiệm với em sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.