Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1272



Ngược lại Bạc Nhan không nhận ra cái gì, chỉ ở đó hờ hững lên tiếng: “Ừm.

Diệp Tiêu hơi nhức đầu, vốn dĩ cậu ta cho rằng mình chỉ cần hộ tống Bạc Nhan từ nước ngoài an toàn về mặt đất là được rồi, không nghĩ tới mình còn hiểu lầm ý tử người ta, còn phải đảm bảo chắc chắn toàn bộ hành trình đều an toàn cho Bạc Nhan.

Cậu ta quay đầu lại nhìn qua Bạc Nhan nhận ra Bạc Nhan dựa vào trên cửa sổ xe, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bởi vì kỳ kinh nguyệt đang đến khiến cô đau đớn không thôi, bây giờ cô cũng luôn ở trạng thái vô cùng yếu ớt, giống như chỉ cần cậu ta đụng vào cô một cái thì cô sẽ lập tức vỡ nát.

Ngoài cửa sổ xe là cảnh sắc của những làn xe cộ không ngừng xẹt qua nhau, Bạc Nhan cứ như vậy mà tựa lên ghế mà nghỉ ngơi, buông thống hai mi mắt, nương theo sự lắc lư của chiếc xe mà nhẹ nhàng nhúc nhích.

Diệp Tiêu có hơi thất thần, cứ như vậy mà nhìn chăm chăm vào một bên mặt của Bạc Nhan một hồi thật lâu, sau một lúc mới tỉnh táo lại, cậu ta lập tức dời ánh mắt của mình sang nhìn lòng bàn tay của mình với ánh mắt đờ đẫn.

Trong xe lập tức rơi vào yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng hát thở của Bạc Nhan đã truyền tới tại Diệp Tiêu một cách rõ ràng, cùng hòa chung với tiếng hít thở của cậu ta.

Diệp Tiêu điều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút, cứ như vậy mà căng chặt sống lưng ngồi gần hai mươi phút đường, chờ tới khi xuống được khách sạn, Bạc Nhan chính thức ở chỗ này nghỉ lại.

Diệp Tiêu cau mày, đi qua vỗ vỗ đầu cô: “Đến rồi Bạc Nhan vuốt vuốt mí mắt: “Hửm? Nhanh vậy hả?”

“Hai mươi phút đấy cũng không nhanh làm đậu

Diệp Tiêu rút tay lại, hơi rụt rụt ngón tay của mình, lòng bàn tay hình như vẫn còn cảm nhận được sợi tóc mềm mại của cô lúc này. “Đi vào đi, tôi để phòng mình lại cho cô.

Diệp Tiêu đi ra đằng sau xe lấy hành lý xuống: “Đi trước vào sảnh rồi lấy chìa khóa phòng đi.”

“Um.”

Bạc Nhan và cậu ta đi song song tới sảnh lớn, bên trước quầy lễ tân thì có một người mỉm cười giúp họ làm thủ tục thuế phòng, Diệp Tiêu xem qua thì nói: “Chờ một chút, các người hiểu lầm rồi.”

Mở miệng chính là một tràn tiếng Anh lưu loát. “Tôi cần thuê một gian phòng khác, cô ấy ở một mình. Diệp Tiêu giải thích quan hệ giữa họ một chút: “Chúng tôi không ở cùng nhau.

Nhân viên kia lập tức xin lỗi rồi nói: “Thật sự xin lỗi anh rồi, là chúng tôi chọn sai, nhưng mà anh này, trước mắt khách sạn của chúng tôi chỉ còn thừa một phòng, cho nên… “Không có sao.

Diệp Tiêu vô cùng giật mình rồi nói: “Trước đó không phải còn thấy một phòng dư sao… “Mười phút trước có mấy người du lịch khác tới đây thuê trước rồi a. Nhân viên lễ tân vô cùng áy náy cười cười nói: “Cùng là khách người châu Á như hai người đây.”

Diệp Tiêu bị vấn đề bất ngờ này khiến cho nhức cả đầu “Như vậy, tôi cần các người cho tôi một phương án giải quyết khác.”

“Có lẽ ngày mai sẽ có khách trả phòng, cho nên đêm nay hai người có lẽ phải ở chung với bạn gái mình một đêm rồi, sau đó vào sáng mai chúng tôi sẽ sắp xếp cho hai người. ”

Lại tới nữa rồi. ngôn tình hay

Trong giọng điệu của Diệp Tiêu lộ ra không vui: “Tôi và cô rất giống một đôi tình nhân hay sao hả?”

Trên đường đi đã nghe vô số người bàn tán về vấn đề này rồi.

Ở bên cạnh Bạc Nhan bất chợt cười mở miệng: “Có lẽ, gần đầy có khách sạn nào khác không?”

“Cũng có đấy, quán trọ bình dân. “

Bạc Nhan nhìn về phía Diệp Tiêu, cô có thể đoán được ý phía sau là gì, nên dứt khoát nói: “Không đi! Chỗ đó cấp thấp quả, tôi chỉ ở khách sạn của tập đoàn Kỳ Hạ thôi.” Hộ hộ! Vẫn là một cô gái siêu giàu có ha!

Bạc Nhan lôi kéo hành lý, dứt khoát nói: “Nếu như vậy, đêm nay anh Diệp chỉ có thể ở cùng một chỗ với tôi rồi. Tôi cũng không ngại phân cho anh một nửa giường đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.