Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1273



Đồng thời nói xong lời này hai người đứng ở khu vực lễ tân khách sạn im lặng, thật lâu sau Bạc Nhan hào phóng kéo hành lý đi trước, còn tóm lấy Diệp Tiêu một phen “Ngơ ra đó làm gì? Đi thôi, biết đâu buổi tối có người trả phòng thì sao.”

Diệp Tiêu bị Bạc Nhan lôi kéo hơi loạng choạng một chút, sức lực của Bạc Nhan không lớn, nhưng mà lại khiến cho cả người cậu ta lắc lư.

Nhân viên ở khu vực lễ tân nhìn chăm chăm Bạc Nhan và Diệp Tiêu rời đi, ở sau lưng nói: “Cặp tình nhân trẻ này thật kiêu ngạo nha

Sắc mặt của Diệp Tiêu tái xanh, nhịn không được nói: “Tại sao tất cả mọi người đều cho rằng tôi với cô là một đôi vậy?” Cậu ta thấy rất phiền đó! Hoàn toàn không muốn dính dáng gì đến cái người phụ nữ có danh tiếng chả ra sao này! “Thật ngại quá, làm liên lụy tới anh rồi.”

Bạc Nhân đi vào thang máy, nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, lúc không gian nhỏ hẹp bên trong chỉ còn lại có hai người bọn họ, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không muốn bị hiểu lầm thì phải giải thích càng sớm càng tốt đi, nếu không người ta chắc chắn sẽ tự suy diễn ra “Cô như vậy là đang trách tôi sao?” Diệp Tiêu chỉ chỉ chính mình: “Đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi hả? Sao cô không nói gì đi Bị người khác hiểu lầm chẳng lẽ tôi cảm thấy rất vui hay sao?”

Bạc Nhan không nói lời nào.

Tỉnh khí của Diệp Tiêu bộc phát, gương mặt lạnh lẽo đáng sợ, hét to một tiếng “Nói chuyện đi “Hiểu lầm”

Bạc Nhan nhạc lại một lần những lời mà người đó từng nói, giọng điệu nhẹ như khỏi, gió thổi qua liền bị hoà tan trong không khí, cô nói: “Chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, tại sao tôi phải đi giải thích co chu?”

Diệp Tiêu cả người sững sờ. “Tôi bị hiểu lầm cũng không phải một hai lần, giải thích? Tôi không có sức lực để giải thích với từng người một. Đó chỉ là quan điểm cá nhân của người khác, không thích thì đừng nghe mặc kệ ai đó bàn tán chúng ta cũng không cần thiết phản bác lai.”

Cũng không có sức để phản bác

Ai nghĩ cô là dạng người gì, thì có chính là dạng người đó. “Tôi sẽ không vì các người không thích tôi mà sống không tốt, càng sẽ không bởi vì các người chú ý tới tôi mà sống thật thật tốt.”

Giọng nói của Bạc Nhan vô cùng hững hờ, tựa như đã trải qua vô số lần thất vọng lặp đi lặp lại, cho nên bây giờ mới có thể không quan tâm như vậy.

Mặc kệ mọi thứ, đó cũng là một trong những lựa chọn của “Cho nên tôi không muốn giải thích. Tôi cũng sẽ không giải cô. thích.

Nhiều năm như vậy, những chuyện xảy ra đã gần như mài mòn năng lực giải thích của cô. “Không, là cô sợ hãi phải giải thích.

Cửa thang máy mở ra, Diệp Tiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Bạc Nhan, bỗng nhiên để lại một câu như vậy sau đó sải bước đi ra ngoài.

Chỉ còn sót lại Bạc Nhân một mình trong thang máy cùng với linh hôn đang rung động. Cậu ta nói: “Người có thể nói ra lời nói như vậy, đều đã từng có gang giải thích nhưng lại không có ai tin tưởng, cho nên dần dân mới lựa chọn từ bỏ việc giải thích, thậm chí… Sợ hãi việc phải giải thích

Sợ hãi chính mình dùng hết sức lực chứng minh bản thân, lại vẫn không thể đổi về một sự tín nhiệm. Bạc Nhan chầm chậm đi theo Diệp Tiêu bước ra khỏi thang máy, hành lang khách sạn rộng lớn lại dài vô tận giống như một cái mê cung, cô có cảm giác chính mình càng lún càng sâu trong cái hố đen.

Mãi cho đến khi cánh cửa bên người mở ra, Diệp Tiêu cầm thẻ mở cửa phòng khách sạn ra, dùng một tay kéo cô vào, cô mới tỉnh táo lại, nhận ra tâm trạng khi nãy của mình bị tác động có chút nặng nề.

Đóng cửa lại, sắp xếp hành lý mang theo một chút, Diệp Tiêu quay mặt lại nhìn Bạc Nhan, rồi sau đó hỏi: “Là ai đã khiến cô trở thành bộ dáng như bây giờ?” Tự ti một cách cực đoan, lại sắc sảo một cách cực đoan. Trên người cô có cả hai loại cảm giác, yếu đuối, và không sợ hãi.

Bạc Nhan nhìn chiếc giường lớn, trốn tránh đề tài này nói: “Giường rất lớn, nói không chừng buổi tối lúc chúng ta ngủ ở giữa còn có thể nhét thêm một người nữa đấy.”

“Tôi hỏi cô là ai.

Diệp Tiêu tới gần Bạc Nhan: “Đừng có trốn tránh đề tài này nữa, là Đường Duy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.