Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1284



“Đem tình yêu không được đáp lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu đối phương, bỏ qua lời cự tuyệt của người khác rồi tiếp tục tự mình cảm động, đây là cảm xúc mà Từ Dao cô dành cho tôi mấy năm nay đây

Đường Duy cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, ánh mặt trước khi rời đi của cậu khiến Từ Dao cả người rét run. “Anh cho rằng em không biết sao? Không, em chỉ là không thèm nói ra, nhưng không có nghĩa là em thực sự có thể chịu đựng được chuyện này. Cho đến khi bóng dáng của cậu biến mất ở cuối tầm mắt, Từ Dao vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Toàn bộ phòng khách sạn trống không, thậm chí nhiệt độ không khí trong phòng cũng bắt đầu giảm xuống.

Từ Dao run bần bật nghiêng ngả lảo đảo mà đi đến mép giường, khóc đến sưng đỏ mắt như là trong mắt không còn nước mắt nữa, cô ta che mặt lại: “Tại sao…

Trong giọng nói chậm rãi lây nhiễm hận ý đến nghiến răng nghiến lợi: “Không… Tôi không bao giờ cho phép, tôi tuyệt đối không cho phép

Đường Duy là của cô ta, từ bản đầu chính là của cô ta! Bạc Nhan tính là thứ gì, cũng dám tới đây cướp Đường Duy của cô ta. Cô dựa vào cái gì, cô lấy tư cách gì để đoạt Đường Duy với cô ta! “Tôi sẽ không nhường cho cô đầu.”

Từ Dao dùng sức siết chặt ngón tay, khi hạ tay xuống, khuôn mặt thanh tú ban đầu của cô ta khi đối mặt với Đường Duy đã hoàn toàn biến mất. Những ủy khuất và bất lực mà cô ta phải đối mặt với Duy vừa rồi cũng không thấy, chỉ còn lại một sự xấu xã ghê tởm. “Món nợ này..

Cô ta siết chặt chăn bông trên ga trải giường, như thể làm như vậy có thể bóp chặt cổ họng của Bạc Nhan. Từ Dao lấm bẩm nói: “Tôi phải đích thân lấy lại tất cả từ trên người cô.”

Chỉ có cô ta mới xứng đứng đứng bên cạnh Đường Duy, không phải là cái gì Bạc Nhan

Bồn giờ sáng, Bạc Nhan từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, cô vô về cổ họng của mình, mang theo một chút không thoải mái. Nhưng mà, hành động này đã làm Diệp Tiêu bừng tỉnh, cậu ta xoa xoa đôi mắt từ giường bên kia ngồi dậy “Làm sao vậy?”

“Tôi gặp ác mộng

Bạc Nhân run như cầy sấy xuống giường nói: “Không sao đầu. Tôi đã làm phiên anh sao?”

Cô đi đến bên cạnh tủ đầu giường, vươn tay rót một ly nước ấm, uống xong mới cảm thấy khá hơn một chút. Cô quay đầu lại nhìn Diệp Tiêu đã tỉnh ngủ đang dựa trên đầu giường, nói: “Không tiếp tục ngủ sao?”

“Đã hơn bốn giờ rồi.” Diệp Tiêu liếc nhìn điện thoại “Vừa lúc giấc ngủ cũng đủ. “Anh mỗi ngày chỉ ngủ ít như vậy thôi sao?”

“Cô cho rằng tôi có thể ngủ cả ngày như heo giống cô sao?”

Diệp Tiêu tìm được việc có thể phàn nàn Bạc Nhan. Cậu ta nhìn Bạc Nhan bưng một cốc nước ấm ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn lên bầu trời bên ngoài vẫn chưa hoàn toàn sáng hắn.

Cô an tĩnh ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài lúc sáng sớm, sau đó quay đầu lại “Tốt hơn chúng ta vẫn không nên sống cùng nhau. Đối với thanh danh của anh cũng không tốt lắm.

Không biết tại sao, trái tim Diệp Tiêu hơi hơi nhói lên. Nhưng cậu ta vẫn nói với vẻ mặt lạnh băng “Tôi không sao cả, cô có chỗ ở không?”

“Có, tôi đã gặp được một người bạn ở đây rồi”

Bạc Nhận mim cười một cách yếu ớt, có lẽ cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng vừa nãy. Cô nói: “Trời sáng tôi sẽ dọn đến chỗ anh ấy. “Nam hay nu?”

Bạc Nhan im lặng.

Diệp Tiêu mỉa mai nói: “Ô, hoá ra là muốn dọn đến nhà người đàn ông khác cùng nhau sống chung?”

“Anh nói như vậy cũng đúng, chỉ cần anh đem giọng nói mang vẻ âm dương quải khí kia xóa đi là được. Bạc Nhan mim môi thừa nhận: “Anh ấy không phải sống một mình, anh đừng đem tôi và anh ấy nói thành chuyện không chịu nổi như vậy. “Chính mình làm chuyện không chịu nổi, còn muốn trách người khác nghĩ cô thành dạng không chịu nổi như vậy?”

Diệp Tiêu dứt khoát trực tiếp năm trở về: “Muốn đi ra ngoài thì đi luôn bây giờ, cũng đừng đợi trời sáng, hiện tại liền lập tức đi luôn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.