Nói xong lời này Diệp Tiêu trực tiếp trầm mặt xuống, vẻ mặt lạnh như núi bằng tỏ rõ hiện tại cậu ta đang rất không vui. Nếu lúc này Bạc Nhan vẫn không có mắt mà tiếp tục khiêu khích cậu ta, rất có khả năng cô sẽ trực tiếp bị cậu ta đuổi ra khỏi khách san.
Bạc Nhan cũng nhận ra thái độ không mấy thân thiện của Diệp Tiêu, liền đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc. Diệp Tiêu híp mắt nhìn cô thu dọn hành lý, một bên khóe miệng cười lạnh: “Sớm một chút làm như vậy không phải tốt rồi sao? Cố ý chờ đến lúc này mới làm ra bộ dáng bị người đuổi đi, còn giả vờ cho ai xem cơ chứ?”
Bạc Nhan lúc này mới nhớ ra có người mà cô biết ở đây, chẳng trách ngay từ đầu cô lại cùng cậu ta đoạt phòng.
Chỉ là cô cũng không giải thích nhiều cho chính mình, thu dọn hành lý xong liền đi ra ngoài. Diệp Tiêu nhìn bóng lưng của “Hai ngày nữa đừng quên có cuộc họp đấy! “Um.”
Bạc Nhan dừng một bước chân, kéo hành lý của mình dừng lai.
Diệp Tiêu có vẻ không hài lòng với phản ứng không nóng không lạnh này của cô, lại cố ý nói một câu “Tôi thấy bộ dáng này của cô, quay đầu lại đến ở trong nhà người khác liên vui đến quên cả trời đất, không chừng liền đã quên chúng ta đến đây lần này là để làm chính sự đấy. “Tôi sẽ không quên đầu.
Bạc Nhan rốt cuộc không thể chịu đựng được, quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Tiêu “Vậy thì tôi đi đây
Diệp Tiêu siết chặt ngón tay.
Bạc Nhan củi “Còn có, cảm ơn anh đêm nay đã thu
Nói xong, bóng dáng mảnh mai liên biến mất ở cửa phòng khách sạn, cả căn phòng cũng không còn hơi thở của cô.
Tất cả không khí lúc này hoàn toàn yên tĩnh lại, bầu không an tĩnh đến đáng sợ. Diệp Tiêu hơi hơi mở to đôi mắt, liền giật mình cảm thấy tim đập dữ dội.
Cậu ta trào phúng cô ở khắp mọi nơi, không lưu tình, tàn lạnh nhạt, dường như thời thời khắc cậu ta đều dùng ngôn ngữ công kích cô. Nhưng mà cô, lại vì điều này mà cảm ơn cậu ta.
Cảm giác trái tim cậu ta sắp nhảy đến cổ họng, liền sắp thở không nổi
Tại sao.
Tại sao một người phụ nữ không có tôn nghiêm như vậy lại khiến cậu ta có cảm giác thế này?
Bạc Nhan đến cửa một căn nhà độc lập kiểu Tây thì trời đã hửng sáng. Vừa xuống xe, bên trong đã có người đi ra: “Đến rồi “Xin lỗi.” Bạc Nhan chỉnh lại tóc: “Em lại đến làm phiền anh “Không có việc gì.” Vinh Sở nhún nhún vai: “Anh cũng là người có quốc tịch nước ngoài, có bất động sản ở nước ngoài là chuyện bình thường. Em có thể nghĩ đến anh thì anh đã rất vui vẻ rồi. “Chính là nhớ đến anh ra nước ngoài nghỉ phép, cho nên Vừa lúc em xảy ra một chút chuyện
Bạc Nhan nói ơn rồi xách hành lý đi vào căn nhà kiểu
Tây: “Quấy đến hành trình của anh sao?”
“Không có đâu, em gái tôi nói rất nhớ em, nghe nói em muốn tới, kích động đến cả đêm cũng không ngủ…
Vừa dứt lời, một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc lao ra và ôm chầm lấy Bạc Nhan “Oa! Chị Bạc Nhan! Em nhớ chị muốn chết rồi! Chi ra nước ngoài cũng không nói với chúng em một tiếng, chúng em còn phải ở chỗ này tận một tháng đấy, ban đầu còn định đến sân bay đón chị”
“Thực xin lỗi đã làm phiên hai anh em em rồi.” Bạc Nhan cười cười “Đã lâu không gặp em rồi, Vinh Anh. “Chị vẫn còn nhớ rõ em, thật vui vẻ nha.” Vinh Anh cùng Bạc Nhan bước vào trong nhà “Sau khi anh của em chia tay với chị, em tức gần chết luôn rồi, em cũng mắng anh ấy rất lâu. Anh ấy chính là không biết quý trọng chị thật tốt.”
“Con nhóc thúi cái hay thì không nói, nói toàn chuyện xấu thôi!
Vinh Sở ở sau lưng mắng một câu: “Em không cần thời thời khắc khắc nhắc nhở chuyện anh với Bạc Nhan trước đây đã chia tay đâu.”