Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1296



Bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cổ họng cô khiến cô cảm thấy thật sự kinh hãi, từ lòng bàn tay truyền đến thật sự rõ ràng sát ý khiến từng cọng lông tơ sau lưng Bạc Nhan đều dựng ngược lên.

“Đường Duy, không”

Nếu cùng một lúc uống nhiều thuốc như vậy thì chắc chắn phải đến bệnh viện rửa ruột mất!

Trong mắt tràn ra nước mắt sụp đổ tuyệt vọng, Bạc Nhan lắc đầu, răng chạm vào nhau khanh khách phát run, trong miệng đều là viên thuốc.

“Có còn muốn tiếp tục không?”

Đường Duy nhận thấy Bạc Nhan đang run như cầy sấy, cuối cùng mới hung hăng buông cô ra.

Bạc Nhan bị Đường Duy hất ra, ôm chặt cổ họng ở trên giường nên khan, những viên thuốc chưa kịp nuốt nương theo dịch vị hỗn hợp cùng lúc yếu ớt thoát ra ngoài. Tóc tại Bạc Nhan bù xù, giờ khắc này lộn xộn như một người điên.

“Này.”

Đường Duy cau mày lạnh lùng nói: “Cô vẫn thật sự vô dụng. Đã không làm được thì ngồi đó ra vẻ khoác lác làm gì? Hả?”

Trong nháy mắt Bạc Nhan ngẩng đầu, dưới mái tóc đen nhanh rối bù, một đôi mắt mang theo hận ý khiến người ta nhìn vào mà giật mình.

Hận thù đó như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim Đường Duy. Đôi mắt cô vẫn đỏ hoe, đỏ đến phảng phất có thể tràn ra máu.

“Có phải nếu lúc nãy em uống hết đống thuốc đó, anh sẽ hài lòng đúng không?”

Đường Duy trực tiếp thuận theo Bạc Nhan mở miệng.

Anh nói: “Đúng! Nếu cô dám uống, tôi muốn xem xem rốt cuộc là cô có thể tàn nhẫn đến mức nào!”

Thân thể Bạc Nhan run lên dữ dội. Đường Duy bước tới giống như dã thú: “Thật đáng tiếc, cô không làm được, Bạc Nhan, điều cô làm tốt nhất là sống sót. Hai năm trước cô không chết, hai năm sau cô cũng sẽ không có khả năng chết được! Cô hiểu rõ nhất chính là làm sao để sống sót, cho dù cô phải chịu đựng bao nhiêu tủi nhục, cô cũng có thể cắn răng sống sót. Từ nhỏ tôi đã phát hiện ra, cô sẽ khóc, sẽ yếu ớt, sẽ ủy khuất. Đây là không phải điều có muốn thể hiện ra ngoài cho mọi người nhìn thấy sao? Cô rất biết cách khơi dậy sự đồng cảm của người khác và hơn ai hết hiểu rõ cách trở thành một nạn nhân hoàn hảo. Đã như vậy.”

“Thiện ác trái ngược nhau, không có ác liền không tồn tại đường đường chính chính lương thiện, như vậy.” Thanh âm của cậu bên tại rơi vào Bạc Nhan.

“Tôi sẽ thành toàn cho cô.” Đồng tử của Bạc Nhan co rút. “Nếu như cô muốn trở thành người bị hại, nếu như cô muốn.”

Đường Duy mỉm cười, nói tiếp. “Vậy thì tôi sẽ trở thành đạo phủ.”

Nếu tôi tồn tại mới có thể để cho cô vĩnh viễn, mãi mãi là người khiến cho mọi người cảm thấy đau lòng.

Chỉ có tôi làm kẻ ác thì cô mới có thể chịu đựng.

Trái tim Bạc Nhan đập dữ dội, cô siết chặt ngón tay một cái: “Anh cho là anh.”

“Giống như một con kiến”

Đường Duy nhìn chằm chằm vào mặt Bạc Nhan, từng chữ từng chữ thề phải đem thân thể của cô cắt ra mới chịu bỏ qua.

“Đây chính là đường trở về cho những người như chúng ta. Trên đời này, ai đã thoát khỏi địa ngục này? Bạc Nhan, chúng ta đều là sâu kiến.”

Mà cậu cứ như vậy dây dưa @ với cô. Hai năm trước nói không yêu cô đưa cô đẩy ra xa, hai năm sau lại càng dùng sức muốn đem cô nắm trong lòng bàn tay.

“Vinh Sở không có khả năng trở thành tôi.”

Đường Duy hôn nhẹ lên trán Bạc Nhan: “Anh ta không phải trở thành tôi, anh ta e ngại tôi.”

Bạc Nhan đẩy Đường Duy ra, không ngừng thở phì phò: “Nụ hôn của anh làm cho em thật buồn nôn.”

“Buồn nôn là đúng rồi.”

Đường Duy duỗi ngón tay ra ấn lên khóe môi Bạc Nhan: “Nếu có một ngày, cô phải cầu xin tôi làm cô buồn nôn thì cô phải làm như thế nào?”

“Cả đời này em cũng không bao giờ khuất phục trước mặt ¡No “Thật đáng tiếc, đối với tôi mộŠ) đời không đáng kể chút nào.”

Đường Duy lấy điện thoại ra, miệng vẫn nở nụ cười. Nụ cười khiến Bạc Nhan cảm thấy dường như Đường Duy đang chuẩn bị giết người.

Một giây sau cậu liền bật cười: “Tôi chỉ có thể nhìn thấy hiện tại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.