Trong lời nói Bạc Nhan mỗi một chữ đều nghe giống như là đặc biệt khéo hiểu lòng người lại hào phóng, nói gần nói xa đều là cho Đường Duy cùng Từ Dao ở cùng một chữ.
Nhưng là hết lần này tới lần khác trong mắt khinh thường kia của cô đều có thể đem mặt Từ Dao đâm đến đau đớn.
Ánh mắt kia của cô như phảng phất muốn nói: “Chỉ là một con người đê tiện nho nhỏ như cô mà cứ nhảy lên nhảy xuống gắt gao bám chặt lấy Đường Duy mãi không chịu buông, bà đây một chút cũng không thèm quan tâm. Đây mới là cái khiến Từ Dao cảm thấy như bị tát vào mặt.
Cô siết chặt bàn tay, thấy Bạc Nhan nói với Đường Duy: “Sau buổi hội nghị này anh đừng đến gặp em nữa. Em biết anh đang lo lắng giữa Vinh Sở và em sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng mà Đường Duy à, bạn gái nhỏ của anh đang ở đây, nếu anh cứ thân thiết quá với em, không phải là sẽ làm hỏng thanh danh của em sao? Chúng ta đã biết nhau nhiều năm như vậy rồi nên cũng đừng làm hại nhau.” Một bên nâng lên quan hệ quen biết nhiều năm của bọn họ còn vừa phải thêm vào một câu “cô bạn gái nhỏ”, tất cả câu chữ của cô đều đâm chỗ mẫn cảm nhất của Từ Dao, từng đạo từng đạo cơ hồ có thể đưa cô ta đi lăng trì.
Đường Duy lập tức cụp mắt xuống: “Ai nói với cô là cô ta là bạn gái của tôi?”
Ngay trước mặt Từ Dao!
Sắc mặt Từ Dao lập tức trắng bệch, tiến lên nắm lấy cánh tay Đường Duy, cố gắng khôi phục lại tôn nghiêm.
“Đường Duy đừng tức giận, chắc là Nhan Nhan đang có việc cần làm thôi.”
“Đã nghe chưa?”
Bạc Nhan cười híp mắt thuận theo lời Từ Dao nói tiếp: “Từ Dao đã nói rằng em có việc phải làm, xin anh đừng có lặp đi lặp lại mà làm gián đoạn tiến độ của em.”
Cô ấy cố tình dùng lời nói của Từ Dao để ngăn cản anh! Đường Duy vừa không muốn Bạc Nhan cùng Vinh Sở ở cùng nhau vừa không muốn nhìn thấy Bạc Nhan đứng bên cạnh Vinh Sở, cũng chính là không muốn Vinh Sở lộ ra ánh mắt giống như quái thú nhìn Bạc Nhan!
Cậu không muốn như vậy nên mới cố gắng hết sức để đánh thuốc mê Bạc Nhan rồi đem cô ra ngoài, kết quả Từ Dao đến làm loạn lên, cậu liền không có cách nào ngay trước mặt Từ Dao trực tiếp gọi người cản Bạc Nhan lại.
Bởi vì sự thù địch của Từ Dao sẽ thuận thế trực tiếp chuyển đến trên thân Bạc Nhan.
Huống chi… Yết hầu của Đường Duy đang giật giật lên xuống, từ trong bản năng cậu không muốn bị Từ Dao nhìn ra ý đồ muốn giam cầm Bạc Nhan của cậu.
Đây là chuyện giữa cậu và Bạc Nhan, cậu cùng Bạc Nhan đã trải qua cái gì, Từ Dao cùng cậu trải qua cái gì, giữa hai cái này có thể so sánh sao? Căn bản không thể so sánh!
Mấy người khác có tư cách xen vào nói sao?
Nhưng bây giờ.
Bạc Nhan đi rồi, cô mặc chiếc lễ phục mà cậu tìm người mua được, lớp trang điểm trên mặt là do cậu sắp xếp người thực hiện và bước lên đôi giày cao gót cậu tự mình đặt làm, xuất hiện hoa lệ, thịnh trang rời đi.
Từ đầu tới chân của cô đều do cậu chế tạo lại dễ như trở bàn tay đối với cậu quay người nói tạm biệt.
“Đi đâu? Cô đi với Vinh Sở sao?”
Bạc Nhan nói tiếp: “Ừm.”
Sát khí bao quanh Đường pu£#) giống như trong nháy mắt đột ngột từ mặt đất mọc lên!
“Em chuẩn bị đi với Vinh Sở”
Bạc Nhan cười híp mắt nói: “Em nghĩ Từ Dao rất xứng đôi với anh. Một người không nhân tính, người còn lại là thích diễn kịch.
Hai ngươi là do trời đất tạo nên nên cũng đừng tới kéo em cùng xuống nước nha”
Bây giờ sắc mặt của Đường Duy và Từ Dao cùng thay đổi.
Đường Duy giận dữ hét lên: “Ý cô là gì?
“Chính là ý trong mấy lời em vừa nói!”
Bạc Nhan đi giày cao gót khí thế cũng dâng lên theo, còn kéo mép váy: “Cảm ơn anh đã giúp em ăn mặc xinh đẹp như vậy và đưa em đến gặp Vinh Sở. Anh ta thấ bộ dạng em thấy này chắc chắn @ sẽ rất vui vẻ. Lúc nãy em đã uống thuốc rồi, vì vậy đừng lo lắng mấy chuyện sau này, em sẽ không chia rẽ anh và Từ Dao đâu.”