Người ngoài cuộc rõ ràng họ đều chú ý vào Từ Dao và Bạc Nhan. Từ Dao luôn phòng thủ và có thái độ thù địch với Bạc Nhan, theo bản năng cô ta luôn nghĩ Bạc Nhan đến đây là để cướp Đường Duy.
Nhưng ngay cả khi không có Bạc Nhan thì liệu Từ Dao có thể có được Đường Duy hay không?
Lời nói của Nhậm Cầu khiến sắc mặt Từ Dao thay đổi liên tục, tất cả mọi suy tư của cô ta đều đã bị vạch trần vậy nên cô ta cảm thấy rằng mọi thứ của bản thân đều bị Bạc Nhan phá hủy het. Mọi thứ dày công gây dựng bao nhiêu năm đều tan tành bởi Bac Nhan. “Tớ sẽ không từ bỏ đâu.”
Cuối cùng cô ta cũng không trốn tránh nữa mà nhìn thẳng vào mắt Nhậm Cầu và nói: “Tớ nhất định sẽ cướp lại Đường Duy “Đúng là sự cố chấp vô nghĩa.
Nhậm Cầu nhìn cô ta với đôi mắt sâu thẳm nói: “Trước khi sự cố chấp này đẩy cậu xuống vực thăm thì tớ khuyên cậu hãy sớm tỉnh ngộ đi.”
Đẩy xuống vực thẳm.
Cậu ta đang ám chỉ là cô ta sẽ càng ngày càng trở nên thậm tệ hơn sao?
Khi còn học cấp ba cô ta chỉ đứng ở bên lề để chứng kiến tất cả những gì Bạc Nhan phải chịu đựng nhưng bây giờ cô ta bắt đầu ra tay rồi. “Cậu cũng định dạy dỗ tớ sao?”
Từ Dạo như bị giảm vào chỗ đau, nghiến răng nghiến lợi, gương mặt đỏ bừng lên, giọng nói đây gay gắt: “Tớ không cần cậu phải chỉ dạy, bạn bè các cậu chỉ muốn Bạc Nhan thì đi tìm cô ta đi! Tớ không biết người phụ nữ đó có gì tốt mà cậu phải nói thay cô ta! Dù sao thì người đàn ông nào cũng sẽ đều bị cô ta quyến rũ, kể cả Nhậm Cầu cậu cũng không ngoại lệ
Người Nhậm Cầu cứng đơ lại. “Đủ rồi
Giọng nói của Từ Dao đột nhiên trầm xuống: “Tất cả mọi chuyện tớ làm không cần cậu phải dạy bảo, tớ sẽ không hối hận đâu!”
Vẻ mặt của Nhậm Cầu có chút phức tạp: “Cậu cần gì phải ép buộc bản thân mình thành như vậy? “Không, là các cậu đã ép tớ, là Bạc Nhan ép tớ.
Cái lọ bị vỡ tan tành, Từ Dao liền nổi giận rồi tiến lên túm lấy cổ áo của Nhậm Cầu: “Các người ai nấy đều đứng về phía cô ta! Tờ không muốn biến thành như vậy nhưng tại sao cô ta lại đến để cướp Đường Duy từ tới Tại sao hả? Hai năm trước cô ta cứ cút đi thật xa là được rồi, Đường Duy sẽ quên cô ta thôi! Vậy tại sao cô ta còn quay lại.
Giọng khàn khàn, cô ta chắc hẳn là rất ghét Bạc Nhan. “Không… tớ không cho phép như vậy. Nếu cô ta muốn quay lại thì tớ sẽ khiến cô ta cả đời này không còn cách nào để có thể quay lại nữa.”
Từ Dao cuối cùng cũng buông Nhậm Cầu ra rồi đột nhiên cười một cách điên loạn: “Không sao hết, mối quan hệ này người thắng cuối cùng nhất định sẽ là tớ
Nhậm Cầu nheo mắt lại: “Xem ra tớ khuyên cậu đã quá muộn rồi.” Nó đã không có cách nào cứu chữa và cũng không có cách nào xoay chuyển được. “Lời khuyên sao? Cậu định làm đức thánh mẫu chăm sóc mọi thứ sao?”
Nếu như Từ Dao bỏ đi cái tình cảm này thì cô ta ở trong mắt mọi người vẫn là một cô chủ cao quý và trang nhã của nhà họ
Từ, theo lời đồn đại thì cô ta và Đường Duy rất xứng đôi vừa lửa, nghĩ vậy cô ta liền túm chặt lấy vật áo: “Chi bằng cậu hãy tự lo cho bản thân cầu trước đi
Nhậm Cầu lắc đầu và tỏ vẻ thất vọng với Từ Dao
Từ Dao cũng không để ý đến cậu ta liên xoay người rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Nhậm Cầu đứng trong bóng đêm, bóng dáng của cậu ta dân hòa vào phông nền.
Bạc Nhan và em gái Vinh gặp nhau lúc một giờ đêm, em gái Vinh tung tăng năm tay cô và nói: “Chị Tiểu Nhan, công việc của anh trai em và chị đã xong hết chưa a?”
“Xong hết cả rồi.” Bạc Nhan mim cười vuốt tóc cô bé “Xong việc là hẹn hò luôn nè. Em gái Vinh cầm lấy hai người bọn họ, năm tay đặt vào nhau: “Lúc chị bị người ta bắt đi, anh trai em ngày nào cũng lo cho chi.