Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1309



Bị người ta trực tiếp chỉ trích như vậy, Lạc Du Du cũng không thể nói gì, chỉ có thể mim cười: “Chuyện đó, tôi vốn cũng muốn tới tìm cô, chỉ là đi tìm Sakahara Kurosawa một chuyến trước… “Không sao đâu.” Bạc Nhan đi lên giải vây cho cô ta, vẫy vẫy tay: “Hay là chúng ta ngồi cùng nhau được chứ?”

“ Á.vậy Đường Duy nhìn thấy không phải sẽ bóp chết tôi Sakahara Kurosawa không nghĩ nhiều, đứng lên đi ra ngoài: sao?”

“Tôi vẫn không hiểu được, cậu ta ở kế bên, lỡ như tâm trạng không tốt chạy tới tìm tôi, lại đúng lúc nhìn thấy cậu, hai người có thể lại cãi nhau.

Anh ta nhìn thấy tình hình rất rõ ràng. “Như vậy.” Bạc Nhan dừng một chút: “Cậu tự mình làm sẽ tốt hơn sao? Tôi cùng Vinh Sở và em gái anh ấy cùng nhau đi ăn một chút. ”

Ai ngờ Sakahara Kurosawa kéo Lạc Du Du bên cạnh ra, đẩy cô ta về phía đám Bạc Nhan: “Các người đưa cô ấy đi đi.

Lạc Du Du có chút bừng tỉnh luống cuống: “Tôi…”

“Không phải muốn tìm Bạc Nhạn chơi sao?” Sakahara Kurosawa chỉ về Bạc Nhan: “Đúng lúc thật, cô đi cùng bọn họ đi, đừng làm phiền tôi. “Hai người không phải đang nói chuyện sao?”

“Ai nói chuyện với cô ta chứ?” Sakahara Kurosawa tựa như nghe thấy lời trêu ghẹo: “Hai chúng tôi không có gì để nói, cô nhanh chóng tới đây dẫn cô ấy đi đi, nếu không tôi lại phải gọi điện thoại cho ba mẹ cô ấy đến dẫn cô ấy về đấy.

“Đừng!” Lạc Du Du giống như cầu xin, năm lấy tay áo của Sakahara Kurosawa: “Đừng bao giờ nói với ba em, ông ấy nhất định sẽ tức giận lãm. “Biết ba cô sẽ tức giận, còn lên chạy đi tìm tôi, vậy có nói cô.”

Sakahara Kurosawa giống như hận sát không thành thép, đưa tay bản vào đâu Lạc Du Du: “Lời nói của tôi đối với cô vô dụng có phải hay không? Tôi đã nói với cô nhiều lần rằng tôi có cuộc sống của riêng tôi. Quay đầu lại có đã biến mất, phản ứng đầu tiên của ba cô chắc chắn là lại đến tìm tôi.

Lạc Du Du cúi đầu tỏ ra tủi thân.

Xem ra rằng buộc giữa bọn họ còn rất sâu… Bạc Nhan như có chút suy nghĩ nhìn Sakahara Kurosawa một cái, cuối cùng lựa chọn năm tay Lạc Du Du kéo lại: “Vậy thì Yuki đi theo chúng tôi nha, coi như tối nay chúng tôi chưa từng thấy gì.

Chưa từng nhìn thấy gì nghĩa là bảo Sakahara Kurosawa trở về không phải nhắc tới chuyện buổi tối của bọn họ với Đường Duy.

Sakahara Kurosawa là một người biết suy nghĩ, hiểu được tình thể liền nhíu mày, tỏ ý đáp ứng.

Tối hôm đó anh ta trở về, quả nhiên không nói chuyện này với Đường Duy, dường như sóng gió ở hội nghị nước ngoài cử như vậy trôi qua mà không có nguy hiểm, nhưng khi bọn họ trở về trong nước mới phát hiện, sóng to gió lớn vẫn đang chờ bọn ho.

Những bức ảnh của Bạc Nhan và Vinh Sở đã được đăng trên báo chí

Toàn bộ mọi người xôn xao, Bạc Nhan là ai, đó chính là viên ngọc quý trong tay của cậu Cả nhà họ Tô, là người năm đó cậu cả nhà họ Bạc đã nhận làm con gái, ai dám yêu cô ấy, cũng phải cân nhắc thân phận của mình chứ

Nhưng khuôn mặt Vinh Sở cứ như vậy càn rỡ xuất hiện bên cạnh Bạc Nhan, hai người cùng nhau ăn cơm, giống như tình nhân thân mật. “Oa, bài viết này hấp dẫn quá đi.”

Lạc Du Du theo Bạc Nhan về nước, tạm thời ở nhà cô, chỉ vào báo chí nói: “Cô và Vinh Sở thật sự đang yêu nhau sao?”

“Chia tay lâu rồi, không thể quay lại được nữa.”

Ảnh mặt Bạc Nhan tối tăm: “Ai đưa tin ra ngoài vậy? Lần này tôi và Vinh Sở đi ra rõ ràng không hề công khai mà. “

“Điều này chứng minh hai người khá là nổi bật đấy” Lạc Du

Du ngày thơ nói: “Trông quá đẹp nên bị người ta chú ý đến đó.

Không, không thế nào.

Bạc Nhan mim mồi, nhìn góc chụp ảnh được đăng trên báo. Những góc ảnh này, rõ ràng không phải là kiểu chụp ngẫu nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.