Hai người cũng không phải ngu, ngay lập tức đã đoán ra được chuyện gì xảy ra, Đường Duy hít sâu một hơi, sau đó nhìn dáng vẻ không chút sức lực nào của Bạc Nhan, ánh mắt nhuộm đầy sự căm thù không chút che đậy: “Gầy đây cô có trêu chọc phải ai không?”
Bạc Nhan chậm rãi ngồi dậy, chăn đắp trên người cô tụt xuống, cô vội siết chặt chiếc chăn lại.
Cô không mặc quần áo, cứ như vậy không có gì che đậy mà xuất hiện trước mặt Đường Duy, đổi lại là người khác cũng không thể không nhịn được ngóc đầu dậy, huống chi là một người đàn ông như thế kia cùng ở trên một giường.
Ánh mắt Bạc Nhan đỏ ửng: “Hiện tại bây giờ là lúc quan trọng nhất, tại sao…hết lần này tới lần khác…lại tới lúc này?”
Tại sao phải chọn ngay lúc cô và Diệp Tiêu sắp đính hôn lại làm ra chuyện này? Nhỡ đây có người biết, nhà họ Diệp sẽ ức chế, danh tiếng nhà họ Tô vì cô mà tụt xuống hàng nghìn trượng! Bạc Nhan nắm chặt chăn, cứ như thể đang giữ lại chút danh dự còn sót lại, cô hỏi Đường Duy: “Gần đây anh…có dính dáng đến ai không?”
Biểu cảm Đường Duy khẽ khựng lại, sau đó bỗng nhiên giọng nói người đàn ông thâm trầm: “Ngược lại tôi muốn hỏi cô là cô đã gây chuyện với bao nhiêu người?”
Rõ ràng chuyện này xuất phát từ phía Bạc Nhan, đó là làm cô mất hết danh dự, làm cô không thể ngẩng đầu lên trước mặt nhà họ Diệp!
Mánh khóe này đủ độc…
Đường Duy ngẫm nghĩ, từng bước từng bước đi tới mép giường, hai mắt nhìn chằm chằm bả vai trần hiện ra của Bạc Nhan, ánh mắt người đàn ông tối xuống, như có một mảng sương mù mơ màng, cậu nói: “Mặc quần áo vào trước đi rồi ra ngoài nói.”
Đi ra ngoài…Là đi đâu? Bộ dạng này của cô có thể đi đâu được?”
“Về nhà tôi trước đã. Chẳng lẽ cô muốn đi gặp Diệp Tiêu với cái bộ dạng này hả?”
Đường Duy cười lạnh lùng, khom người lượm quần áo dưới đất, vứt vào mặt Bạc Nhan: “Mặc quần áo đoàng hoàng xong thì đi.”
Bỗng nhiên cậu im bặt, sắc mặt biến đổi lớn: “Chết tiệt!”
Bạc Nhan còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, vốn dĩ Đường Duy đang đi về phía cửa thì bỗng nhiên quay ngoắt lại đi tới chỗ cô, chỉ với hai hay ba bước chân đã bước lên giường, chui tụt vào chặn của cô!
“Đường Duy!”
“Câm miệng!”
Biểu cảm của Đường Duy rất khó chịu: “Bên ngoài có tiếng bước chân, còn nữa, ngoài đó không chỉ có một người!”
Hô hấp của Bạc Nhan chậm lại, cả người bị Đường Duy kéo trùm vào trong chăn, sau đó chân Đường Duy kẹp cả người cô ôm vào trong ngực cậu.
Bóng tối che đi tầm nhìn của cô, đến khi cánh cửa phát ra tiếng động quẹt thẻ. Trong lòng Bạc Nhan kinh hoàng, căn phòng này…sao người bên ngoài kia có thể mở được? Đây là một cái bẫy đã được sắp đặt sẵn trước sao?
Cách một tấm chăn, Đường Duy đè Bạc Nhan xuống, ôm cô giấu trong chăn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đi từ bên ngoài vào.
Từng câu từng chữ trong lời nói của cậu đều mang ý muốn giết người: “Là anh ta?”
Người vừa vào thấy Đường Duy, ánh mắt cũng có chút kinh ngạc: “Cậu!”
“Kinh ngạc hả!”
Đường Duy tức giận nhưng lại bật cười: “Cậu cả nhà họ Diệp, cái chiêu trò giở quẻ ở sau lưng làm tôi phải mở rộng tầm mắt đó!”
Sắc mặt Diệp Tiêu biến đổi: “Bạc Nhan đâu rồi?”
“Anh đã biết từ lâu rồi? Hay ngay lúc mở cửa là thấy Bạc Nhan sao?”
Đường Duy hỏi ngược lại Diệp Tiêu: “Muốn làm cô ấy phải mất hết danh tiếng, thân danh bại liệt, không thể giả cho anh? Hết lần này tới lần khác anh lại dùng cái thủ đoạn ti tiện đến mức này!”
“Ti Tiện? So với cậu, tôi không dám.”
Diệp Tiêu đi tới hỏi: “Bạc Nhan đâu? Tôi chỉ muốn biết Bạc Nhan đang ở đâu? Còn tại sao cậu lại ở chỗ này, mà cho dù thế nào đi nữa, chuyện của tôi và Bạc Nhan cũng chưa kết thúc, tốt nhất là cậu đừng để tôi phát hiện thấy cậu động chạm gì đến Bạc Nhan.”
“Chỗ nào tôi cũng chạm qua rồi.” Đường Duy ngẩng đầu lên, tuy miệng cười nhưng ánh mắt lại đầy ý hận: “Chỗ nào tôi cũng động chạm tới, anh có thể làm gì được tôi hử? Còn nữa, dám bỏ thuốc cho Bạc Nhan làm cô ấy phải nhục nhã, Diệp Tiêu, anh đúng là chuyện gì cũng có thể làm được.”