Bạc Nhan mặc bộ váy cưới chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, phải qua một lúc lâu sau, cô nói: “Thật ra mọi người đã biết từ lâu rồi đúng không?” Lam Thất Thất càng dùng lực siết chặt ngón tay của Bạc Nhan hơn: nghĩ, chắc là cậu đã biết những gì chúng tớ biết
Vì vậy nên cô mới tỏ ra yếu thế, tỏ ra vô tội, bởi vì cô hiểu rằng sớm muộn gì Lam Thất Thất cũng sẽ đến thôi.
“Mặc bộ váy cưới này thế nào hả.”
Lam Thất Thất còn cố ý nói đùa: “Trận hỗn loạn ngày hôm nay, e rằng hôn lễ giữa và nhà họ sẽ không thể tiến hành tiếp được nữa “Tớ đã nghĩ xong
Bạc Nhan hít một vạt áo cưới lên, đi theo Lam Thất Thất như con thoi vượt qua đám đông, cô nói: “Nếu không thể kết hôn thì không kết hôn thôi, danh tiếng bị hủy hoại thì cứ hủy hoại đi thôi, tớ chính là một người như
Cô còn đang đợi ai vậy?
Cô không còn đợi ai nữa cả.
Đợi sau khi năm tháng trôi qua, cô có thể đi yêu người khác mà không phải chịu gánh nặng gì hết.
“Nhân tiện, cậu lấy những video giám sát đó ở ra vậy?”
“Chúng tớ chỉ muốn thông qua video giám sát, ép buộc Diệp Tiêu phải khai ra kẻ đứng đằng sau mà thôi.”
Lam Thất Thất quay đầu nhìn sang nhìn Bạc Nhan: “Nhưng tớ nghĩ rằng Diệp Tiêu có thể cũng bị ai đó tính kế rồi, vậy nên cho dù anh ta có biết ai là người đứng trong bóng tối, thì cũng không thể nói ra được. Có khả năng là còn có nguyên nhân sâu xa hơn nữa.”. Đam Mỹ H Văn
“Diệp Tiêu cũng có thể bị người ta tính kế. Xem ra kẻ đứng phía sau khả có năng lực đấy.” Bạc Nhan cười chế nhạo, kết quả là đã dọa cho Lam Thất
Thất mở to mắt vì sợ hãi.
Lam Thất Thất lắp ba lập bắp nói: “Cậu… bộ dạng này, khá, khá giống Đường Duy đấy. Chính là nụ cười chế nhạo lúc ban nay.
Bạc Nhan đứng trước mặt cô ấy, chu miệng, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười: “Vậy như thế này thi sao?”
“Như đàn anh Nhậm Cầu vậy, ha ha ha hal
Lam Thất Thất nói: “Vốn dĩ hôm nay bọn họ đều muốn đến đấy, nhưng thiệp mời của Từ Thánh Mẫn chỉ có thể đưa một người vào thôi, vì vậy chỉ có tớ tới đây. Nhưng chúng ta có thể gặp nhau vào buổi tối.
“Ừm.” Bạc Nhan ban nãy còn muốn nói gì đó, đi cùng với Lam Thất Thất đến cửa, khi chuẩn bị lên xe, thì ở bên cạnh có một người chạy đến, nằm lôi cô đi.
Lam Thất Thất vô thức muốn kéo cô lại, cuối cùng lại bị sững sờ: “Anh là ai.”
Khi Bạc Nhan va vào lồng ngực của người đàn ông, thì nghe thấy tiếng nhịp tim của anh ta đột nhiên đập nhanh lên rất nhiều.
Cô nghĩ, chung quy đã quá yếu đuối rồi, đến nỗi cảnh tượng vừa rồi cũng không hề có chút sợ hãi, nhưng bây giờ lại bị một hành động cũng không thể tính là ôm như vậy ôm lấy, lại có thể đủ để khiến cho cô đỏ cả mặt.
“Đường Duy…
Lam Thất Thất lẩm bẩm: “Không phải là anh không tới hay sao? Vậy tại sao anh lại ở bên ngoài, ban nãy sao anh không đi vào?”
Đường Duy giữ chặt lấy Bạc Nhan lại, bóng dáng yếu ớt trong mắt cậu đang mặc trên mình một bộ váy cưới trắng tinh, thần thái tao nhã, đột nhiên trong khoảnh khắc đã kéo dài khoảng cách với cậu.
Cô đang mặc một chiếc váy cưới để kết hôn với một người khác.
Đường Duy nhìn chăm chăm vào cô hồi lâu, chứng kiến cả quá trình đôi mắt của Bạc Nhan dần dần trở nên ứng đỏ, dường như muốn đạt được sự xác nhận từ trên khuôn mặt cô vậy, cuối cùng cất giọng lạnh lùng lên nói: “Kết hôn với Diệp Tiêu có vui không?”
Bạc Nhan mim cười.
“Rất vui, anh không tới tôi sẽ còn vui hơn nữa.”
Nhịp tim lại tăng nhanh lên thêm lần nữa, Đường Duy không thể không thừa nhận rằng đã bị khuôn mặt tươi cười như thế này của cô đâm bị thương rồi, làm sao mà cô có thể cười cho được cơ chứ! “Cho dù Diệp Tiêu đã khiến cô thân bại danh liệt hay sao?” Đường Duy nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ta như thế này có cũng có thể kết hôn cùng sao?”
“Như vậy cũng vẫn còn thoải mái hơn yêu anh.”
Người phụ nữ mặc váy cưới ở trước mặt đã trả lời cậu như the day.
Cô là thiên sứ và cậu là một ác ma.
Lúc đó, trong đầu Đường Duy lóe lên một câu nói, cậu muốn xé phanh cô ra, muốn mổ trái tim còn đang rỉ máu của cô, muốn hỏi cô, có bằng lòng đi xuống địa ngục cùng với cậu hay không?