Vĩnh viễn không thể gặp lại. Rất ít người có thể làm cho Đường Duy thương tích đầy người, cậu còn chưa khôi phục tốt, lại phải cố gắng chống đỡ ngồi dậy: “Dựa vào cái gì, vì sao không thông qua sự đồng ý của con chứ?”
Bạc Dạ giơ tay lên cho Đường Duy một cái tát vào mặt.
Chặn lại tất cả những lời tiếp theo của cậu.
“Phải có sự đồng ý của con sao?”
Người đàn ông từng là thiên thần lại nói như vậy: “Đường Duy, chuyện của con gái Tô Kỳ không bao giờ cần tới sự đồng ý của con cả!”
Đường Duy ngây ngẩn cả người, trong lòng dường như đã thông suốt, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, không ngừng hành hạ bản thân. “Bạc Dạ anh làm gì vậy!”
Đường Thi thấy con trai mình bị đánh, trong lòng rất đau đớn: “Anh ra ngoài cho tôi! Anh ở đây, tâm trạng của thằng bé chỉ có thể kịch liệt hơn mà thôi, anh đi ra ngoài đi!”
Đánh cũng đánh rồi, Bạc Dạ cũng tức giận, bây giờ chỉ có thể trừng mắt nhìn Đường Duy: ” Đồ kém cỏi, suy nghĩ thật kỹ cho ba dí!”
“Còn dám mắng nó sao!” Để bảo vệ con trai, Đường Thi suýt chút nữa cãi nhau cùng Bạc Dạ: “Anh cho rằng anh trước đây cũng tốt lắm hay sao! Còn dám lên mặt dạy dỗ con trai tôi! Anh đi ra ngoài cho tôi! Mau ra khỏi đây!”
Bạc Dạ bị vợ mình mắng đến không nói được gì, Giang Lăng và Bạch Việt ở bên cạnh liền túm anh ra khỏi cửa, mãi đến khi trong phòng bệnh hoàn toàn an tĩnh lại, Đường Thi mới quay đầu, đưa tay lên sờ sờ mặt Đường Duy: “Duy Duy, đau lắm không con?”
Đường Duy giống như mất hồn: “Đau… Đau đến nỗi con không thể thở được.”
Rõ ràng chỉ là mất đi một Bạc Nhan mà, vì sao có thể làm cho anh yếu đuối như vậy?
Đường Thi nhìn không nổi nữa: “Duy Duy, thật ra Nhan Nhan còn chưa đi, lúc đưa con tới bệnh viện con bé cũng tới, đợi con làm xong ca phẫu thuật con bé mới rời đi…”
Ánh mắt Đường Duy lập tức sáng lên, giống như chết đi sống lại: “Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?!”
“Mẹ thật sự vẫn hy vọng hai con có thể quay lại, Nhan Nhan khi còn bé thật sự không dễ dàng, trong mắt lại chỉ có con… Đường Thi cảm động đến đỏ mắt: “Cuối cùng vẫn là bỏ lỡ, hôm nay con bé sẽ bay, bây giờ đang trên đường đến sân bay, con bé nhờ mẹ nói lời tạm biệt với con.”
Môi Đường Duy run rẩy, không thể tin được, sắc mặt trắng bệch như bị người ta rút máu: ” Hôm nay cô ấy muốn đi sao?”
Không kịp nữa, không kịp nữa rồi. “Mẹ thậm chí đã suy nghĩ một cách rất ích kỷ để giữ con bé lại giúp con, thế nhưng…
Đường Thi không nói nổi nữa: “Duy Duy à! Con biết không? Nhan Nhan đã từng một mình… ra nước ngoài phá thai, con bé đã từng mang thai đứa con của con, con của con đó… Con có biết như vậy có hại bao nhiêu không? Mẹ thật sự không có mặt mũi để giữ Nhan Nhan ở lại vì con…”.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Một câu nói, giống như một quả bom rơi vào bên tại Đường Duy, làm cho lỗ tại cậu ù ù!
Cậu cố gắng nắm chặt chăn giường bệnh, dùng sức để nói chuyện mà giọng nói đều giống như đang run rẩy: “Gì cơ…con gì chứ? Phá thai gì cơ?!”
Bạc Nhan… Bạc Nhan từng mang thai sao?
Thảo nào sau đó có một lần cô đề nghị uống thuốc tránh thai, bởi vì cô… đã từng phải chịu đựng nỗi đau của việc mang thai ngoài ý muốn.
Giống như bị người ta đánh xuyên qua sau lưng, Đường Duy mắt đỏ như muốn nứt ra: “Sao lại như vậy, vì sao không nói cho con biết… Tại sao con lại không biết chứ…”
Lúc cô ở nước ngoài một mình sao?
Như vậy, có phải là khoảng thời gian mà trường học khuyên cô nên ra nước ngoài không?
Làm sao có thể chứ…Lúc đó cô phải chịu đựng bao nhiêu tuyệt vọng và đau khổ rồi.
Làm thế nào cô có thể đến bệnh viện một mình để phá thai chứ!
Đường Duy cảm giác mình sắp không thở nổi: “Sao cô ấy có thể giấu con… Cô ấy đang ở đâu? Con phải đi tìm cô ấy, con phải đi tìm cô ấy!”
Người đàn ông lảo đảo ngã xuống từ trên giường bệnh, bám vào tường, chật vật đứng dậy, giọng nói lơ mơ: “Mẹ, con muốn đi gặp Bạc Nhan, con muốn đi gặp Bạc Nhan…”
Đến bây giờ vẫn không chịu thay đổi, còn tự lừa mình kêu tên Bạc Nhan, rốt cuộc cậu sợ đến mức nào?