Sau khi đối mặt trong chốc lát, Vinh Sở nhanh chóng dời tầm nhìn đi chỗ khác, cứ cảm thấy đối mặt với người đàn ông tên Đường Duy này, toàn bộ khí thế trên người anh ta đều thua kém hơn. Vĩnh Sở dứt khoát nhìn sang phía Tô Nhan: “Đi theo em đến đấy.”
Tô Nhan hoảng loạn mà quay mặt sang một bên: “Xem như không biết đi.”
Cô đi vài bước, định đi gửi hành lí, đã có người đứng ở phía xa gọi tên cô: “Bạc Nhan!”
Cái tên này, lọt vào trong tại Tô Nhan liền cảm thấy quá mỉa mai. Mỗi lần cô muốn đi về phía trước, cái tên này đều lôi cô vào vực thẳm, vực thẳm quá khứ mù mịt tăm tối đó.
Tô Nhan nghiến răng: “Đi.”
Vĩnh Sở đứng đó không cử động, nhíu chặt mày: “Cậu ấy đang gọi em.”
“Không phải chúng ta.” Tô Nhan vội vàng nói: “Em không phải là Bạc Nhan gì đó, em họ Tô, anh ấy nhận nhầm người ở sân bay rồi.”
Có một thân ảnh loạng choạng đi tới, giọng nói mang theo sự đau đớn, đến trước mặt cô: “Bạc Nhan em”
“Anh nhận nhầm người rồi.”
Tô Nhan nói: “Buông tay, tôi không phải Tô Nhan.”
“Tại sao?”
Đường Duy hỏi cô, không có câu trả lời lại.
Lại hỏi thêm lần nữa, giọng nói lại nặng thêm, đưa tay giữ chặt cô: “Vì sao lại đi? Em muốn đi đâu? Tại sao lại không chịu dừng lại, nghe anh nói đi!?”
Vĩnh Sở muốn đi lên phía trước để ngăn lại, liền bị ánh mắt của Tô Nhan ngăn chặn.
Nếu như tình yêu đã đi đến bước đường cùng này, thì đừng nên phân ra thắng thua gì, cũng nên để cho cô tự mình xử lí.
Vinh Sở dừng lại động tác của mình, nhìn Tô Nhan và Đường Duy giằng co với nhau, mấy giây sau, Tô Nhan gỡ từng ngón tay của Đường Duy ra.
Đường Duy cúi đầu, tay của cô đã thu về, động tác đó nhanh đến mức như chưa từng xảy ra, sau đó nghe thấy giọng nói cô thờ ơ mà nói: “Anh muốn nghe câu trả lời như thế nào?”
Đường Duy bị câu hỏi của cô làm cho ngây người.
“Nếu như tôi nói tôi tự muốn rời đi, là tôi muốn rời đi, anh có thỏa mãn không?”
Tô Nhan thay đổi biểu cảm, cô nở nụ cười: ‘Tôi nói tôi đã đụng phải anh, tôi muốn chạy tội, tôi sợ phải ngồi tù, vì vậy tôi ra nước ngoài, thế thì sao?”
“Đây căn bản không phải là lí do!” Hô hấp của Đường Duy lại nhanh hơn.
“Đến giờ anh… chưa từng nói muốn truy cứu việc em đụng anh, không hề có cái gì là chạy tội hết cả, đây căn bản không phải là lí do!” Hồ đúng rồi, anh không truy cứu.”
Tô Nhan nhắc lại một lần, ý cười trên mặt đạp vào ánh mắt đau thương của Đường Duy: “Tôi còn phải cảm ơn đại ân đại đức của anh khi đã cho tôi một cơ hội, nếu không thì giờ tôi đã phải ngồi ăn năn trong tù rồi, làm gì có gan mà đứng đây tranh luận với anh nữa? Nhưng mà Đường Duy, tôi vẫn không hiểu một điều, trong mắt anh tôi cũng không phải là người có tội nhẹ gì, một cơ hội tốt như vậy, tại sao anh lại không tống tôi vào tù luôn đi? Không phải là anh ước gì tôi chết đi hả?!”
Những câu nói đó tuôn ra, Đường Duy không tin được mà lui về sau hai bước, cố nén sự đau đớn nơi chân, lúc vào sân bay còn có thể nhịn được, bây giờ lại cảm thấy không thể nhịn được nữa rồi, sự đau đớn lan ra khắp các đầu dây thần kinh.
Cậu thử lại lần nữa, cẩn thần đưa tay muốn giữ Tô Nhan lại, lại bị cô hung hăng hất tay ra: “Tỉnh đi, tôi chịu đủ sự giả vờ của anh rồi. Hỏi vì sao tôi đi, muốn nghe sao?”
Muốn nghe sao?
Không Đường Duy sợ rồi. Cậu khô muốn nghe.
“Bởi vì tôi không có dũng khí đó.” Tô Nhan dao động, ánh mắt cứ như là đang nhìn vào không trung, sau đó cô dùng lực, chỉ vào ngực của mình, dùng lực mạnh cứ như có thể đâm thẳng vào tim, cô nói: “Đường Duy, bởi vì tôi sợ rồi, bởi vì tôi không có sức lực nào mà tiếp tục với anh nữa, bởi vì tôi không dám chú ý đến anh nữa rồi! Năm năm tuổi tôi để tiện đến thế, đế tiện đến nỗi anh hận tôi, tôi biết rõ mình là cái gì, tôi muốn trốn, tôi muốn bỏ mọi thứ lại phía sau! Tôi vô cùng hối hận, hối hận mà muốn hỏi xem chính mình, tại sao lúc ban đầu lại vô liêm sỉ như vậy…
Nói đến đây, Tô Nhan không nói được nữa, giọng nói mang theo sự run rẩy: “Vô liêm sỉ như vậy, lại còn muốn thích anh…