Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1361



Nghe Nhậm Cầu nói như vậy, Lam Thất Thất thiếu chút nữa cười đến nỗi đau cả bụng, vừa chỉ vào Từ Thánh Mẫn, vừa dặn dò Nhậm Cầu nói: “Đúng vậy, chờ đến khi mà nhà anh ta phá sản, thì xem thử anh ta còn có thể kiêu ngạo như vậy hay không Từ Thánh Mẫn làm động tác dựng ngón tay giữa trước mặt Lam Thất Thất: “Nhà Đường Duy phá sản rồi cũng không đến lượt nhà tôi phá sản, cô đi nằm mơ đi!”

Lam Thất Thất cười đến căn bản không nghe thấy gì, đi theo một đám người đi vào trong, phát hiện hôm nay Sakahara Kurosawa vậy mà cũng ở đây, bên cạnh cậu ta còn có một cô gái, là cô gái dễ thương kiểu Nhật Bản, mặc quần áo kiểu JK (quần áo của cấp trung học), dưới váy ngắn là một đôi chân mảnh khảnh, cười lên còn có hai cái răng khểnh.

Đây —— đây không phải là Lạc Du Du sao!!

Lam Thất Thất kinh ngạc xông lên chào hỏi: “Du Du!! Lạc Du Du nhìn thấy Lam Thất Thất, trong mắt cũng lập tức sáng lên: “Wow, Thất Thất, cậu đến cùng với Từ Thánh Mân sao?” Mí mắt Từ Thánh Mẫn nhảy nhảy vài cái, thế nhưng Lam Thất Thất có chút thần kinh vô ý, không chú ý đến trong lời nói này là có ý nghĩa gì, còn gật gật đầu: “Ừm, anh ta len lén dắt tớ ra ngoài chơi.”

Lạc Du Du che miệng cười: “Nhất định là hôm nay ba cậu ở nhà, nên mới cấm cửa cậu đi ra ngoài.

“Trong nhà cô chủ Lam thật đúng là giống như địa ngục, đi một chuyển không dám đi chuyển thứ hai.

Sakahara Kurosawa trêu đùa nói: “Trong đám người chúng ta có ai ở đây mà không sợ ba chị không chứ?”

Lam Thất Thất trợn tròn mặt: “Đây là làm những chuyện mà sợ người ta biết, chột dạ, mới có thể sợ ba chị.

“Được được được” Sakahara Kurosawa vẫy tay với Lạc Du Du, giống như đang kêu chó: “Lại đây.”

Vẻ mặt Lạc Du Du cứng đờ, qua rất lâu, cô ta cắn môi dưới rồi mới đi qua bên Sakahara Kurosawa, động tác này làm cho Lam Thất Thất có chút giật mình: “Du Du, cậu và Sakahara Kurosawa…

“Hai nhà chúng tôi trước kia đã định hôn sự cho chúng tôi.” Bàn tay Sakahara Kurosawa vòng qua người Lạc Du ôm lấy: “Vậy cho nên, quan hệ giữa Lạc Du Du với em chính là vợ chồng sắp cưới.

Lam Thất Thất há to miệng, nhìn về phía Từ Thánh Mẫn, người đằng sau thể hiện vẻ mặt tất nhiên cái gì cũng biết, anh ta nói: “Trong những người chúng ta ở đây có lẽ chỉ có cô là không biết.”

Lam Thất Thất chỉ vào Sakahara Kurosawa: “Không biết xấu hổ! Vậy mà vẫn còn ra bên ngoài lăng nhăng các thứ Sắc mặt Lạc Du Du trắng bệch, Lam Thất Thất lập tức nín thở, có ý thức được câu nói vừa rồi cũng gây ra tổn thương đối với Lạc Du Du.

Sakahara Kurosawa chậc chậc chậc nói: “Nghĩ nhiều rồi đó cô nương ơi, em với Lạc Du Du là quan hệ kiểu tư tưởng thoải mái, hai chúng em không quản lẫn nhau. Cho dù chị nói em ở bên ngoài chơi đùa, Lạc Du Du cũng không thể làm được gì cả đầu.

Dù sao cũng chỉ là một sự kết hợp không có tình cảm, vậy thì giấy chứng nhận kết hôn đối với thời đại của bọn họ mà nói, cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi. Lạc Du Du chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của Sakahara Kurosawa, Sakahara Kurosawa căn bản cũng không để Lạc Du Du vào mắt. Chỉ có thời gian rảnh rỗi đi ra ngoài chơi thấy nhàm chán vô vị mới rủ cô ta đi cùng.

Bọn họ không có tình cảm nên cũng có đủ sự tự do.

Trong những chuyện như vậy, kỳ thật đôi bên đều là bình đẳng công bằng, chẳng qua tương đối giống như một trò đùa mà thôi.

Nhưng nếu một bên nảy sinh tình cảm, thì kiểu hôn nhân như vậy sẽ khiến bên kia rơi vào vực thẳm vô tận.

Không thể quản, cũng không có cách nào để quản, không có tư cách quản, lại cố tình mà rung động.

Lam Thất Thất cảm thấy, ít nhất hiện tại Lạc Du Du vẫn rất tự do, Sakahara Kurosawa cũng mặc kệ cô ta, cho dù tương lai sẽ kết hôn, hy sinh hạnh phúc hôn nhân cả đời nhưng mà trong cuộc sống của những người như bọn họ cũng không chỉ có hôn nhân, cho nên còn có thể bồi đắp được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.