Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 138



Dư Tiêu nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt Đường Thi, anh ta hận không thể xé nát nụ cười đó.Anh ta lại gọi người dùng sức đè cô xuống, anh ta không để ý Đường Thi giãy dụa kịch liệt mà cưỡng chế cô bước vào trong xe. Mặt mày người đàn ông lạnh lùng, gương mặt nổi lên mưa gió: “Đêm nay Diệp Kính Đường có một buổi tiệc ở quán rượu Mago, mau dẫn người phụ nữ này đi theo tôi!”

Sau hai mươi phút Đường Thi bị Dư Tiêu dẫn vào Mago, một đám người trực tiếp đi đến Mago. Lúc đầu Đường Thi còn nghi ngờ làm sao Dư Tiêu biết được, nhưng nghĩ lại thế lực nhà họ Dư to lớn như vậy, anh ta không thể không biết Diệp Kính Đường và Khương Thích ở đâu.

Lúc đi vào, cô và Dư Tiêu nhìn thấy Khương Thích đang cười nói tự nhiên mời rượu một người đàn ông thay Diệp Kính Đường, nét mặt kia thật sự là nắm đến vừa đủ, phải nói bộ dáng khéo đưa khéo đẩy này của cô ta đã thành thói quen.

Người đời đều nói bên cạnh Diệp Kính Đường có một Khương Thích có thể vì anh ta mà đến mạng cũng không cần, cô ta chính là con chó cắn người hung dữ nhất của Diệp Kính Đường. Vô số đàn ông lướt qua người cô ta, đánh cô ta mắng cô ta nhục mạ cô ta, mặc kệ thê thảm thế nào, chỉ cần một câu của Diệp Kính Đường, Khương Thích có thể cười đứng lên, giọng nói mê hoặc gọi một tiếng: “Chào ông chủ.”

Hình như cô ta không biết đau, hoặc là nói cô ta sớm đã mất hết tri giác của bản thân, Đường Thi cũng cảm nhận được cảm xúc của Dư Tiêu đang thay đổi.Khương Thích nhìn thấy Dư Tiêu dẫn theo Đường Thi đến, bàn tay đang mời rượu của cô ta cứng đờ, cả khuôn mặt tươi cười đều dừng lại.Diệp Kính Đường nhìn thấy sự phát triển ngoài dự đoán này, ngược lại anh ta vẫn ung dung nheo mắt lại, thế là anh ta giơ ly rượu lên với Dư Tiêu ở ngoài cửa: “Dự thiếu có bạn ở đây không? Hay là ngồi xuống uống một ly đi.”

Sắc mặt Khương Thích trắng bệch: “Tổng giám đốc Kính Đường, đừng…” Chừa cho cô ta chút tôn nghiêm đi, chừa cho cô ta một chút tôn nghiêm đi!

Thế nhưng hình như Diệp Kính Đường không nghe thấy cô ta cầu xin, anh ta vẫn cười như không cười nhìn Đường Thi: “Cô Thi cũng tới à?”

Hai cánh tay Đường Thi đều bị người ta nắm chặt sau lưng, rõ ràng cũng không phải là cô tự nguyện tới.Người ở bên trong vừa nhìn thấy tình huống này đã cảm thấy đây là trò hay, cậu cả nhà họ Dư đến đây, cuối cùng là để làm gì?

“Dư Tiêu, anh mau buông Đường Thi ra!”

Dư Tiêu cười lạnh: “Khương Thích, một con chó như cô cũng xứng ra lệnh cho tôi sao?”

Giọng nói của Khương Thích đều đang run rẩy: “Ai cho phép anh động vào cô ấy như vậy!”

“Tôi làm việc còn cần cô cho phép là?” Dư Tiêu lấy điếu thuốc trên môi ra quăng trên mặt đất rồi dùng mũi chân giẫm diệt, hai tay cắm trong túi quần đi tới, người đứng đằng sau cũng đẩy Đường Thi bước vào bên trong.

Người đàn ông áo mũ chỉnh tề, duy có đôi mắt và nụ cười vô cùng ác độc, anh ta nhìn Diệp Kính Đường nói một cách ý tứ sâu xa: “Tổng giám đốc Kính Đường, tôi cần mượn thư ký của anh dùng một lát.”

“Anh coi trọng thư ký của tôi hả?” Diệp Kính Đường cười hờ hững: “Vậy tôi đưa cô ta cho anh cũng được.”

Hốc mắt Khương Thích đỏ lên, vì lấy tình huống trước mắt làm trọng để bảo vệ Đường Thi, cô ta đứng lên trực tiếp cầm một ly rượu tới: “Dư thiếu đừng làm tôi sợ, tôi không biết mình đắc tội anh chỗ nào, bây giờ tôi bồi tội với anh. Tôi mong Dư thiếu ra tay nhẹ nhàng, buông chị em tốt của tôi ra!”

Nhìn đi, đời này Dư Tiêu hận nhất chính là cái miệng này của Khương Thích. Cô ta ăn nói linh hoạt khéo léo, bất cứ ai gièm pha cô ta, cô ta đều có thể xử lý từng người.Dư Tiêu cười: “Uống nguyên một chai, tôi sẽ bỏ qua cho cố ấy.”

Tay Khương Thích đang cầm ly rượu run rẩy, rõ ràng Diệp Kính Đường phát hiện cô ta sợ hãi. Nhưng người đàn ông không mở miệng nói chuyện, hiện trường im lặng đến đáng sợ.Lúc này, chỉ có một giọng nói lạnh lùng chen vào: “Uống một chai à? Dư thiếu không chỉ định ai cả. Vậy để tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.