Cái dáng vẻ khoe khoang cô hoàn toàn khác biệt với thái độ lầm lì ít nói lúc nãy, Từ Thánh Mân nhìn Lam Thất Thất thêm một cái, rồi nói: “Buổi tối mấy giờ ba cô về nhà?”
Lam Thất Thất sững sờ: “Không… không biết nữa, có chuyện gì vậy?”
Từ Thánh Mẫn nhìn ra bên ngoài cửa: “Không được, trước khi ba cô về tôi vẫn nên mau chóng rời đi thôi.”
Lúc này Lam Thất Thất đang đi về phía nhà bếp, nghe thấy lời nói của Từ Thánh Mẫn, dừng bước chân lại, cầm lấy lon trà vừa mới mở được một nửa, lẩm bẩm: “Anh phải đi rồi à?”
Từ Thánh Mẫn thu hồi ánh mắt lại, nhìn chăm chăm vào lon trà trong tay Lam Thất Thất hồi lâu, từ kẽ răng nặn ra một câu: “Cô đang định pha trà cho tôi sao?”
Nghĩ xong, anh ta vẫn xua xua tay: “Thôi khỏi di, lát nữa tới đi.”.
Lam Thất Thất kêu lên một tiếng, giống như buồn chán, đậy nắp lon trà lại, dứt khoát lấy hai lon Coca trong tủ lạnh ra: “Anh sợ ba tôi à?”
Từ Thánh Mẫn ngoài mặt cười nhưng trong lòng thì không: “Có thể có bao nhiêu người không sợ ba của cô?”
“Đường Duy không sợ”
“Não của cậu ta là não của người bình thường à?” Từ Thánh Mân như vừa nghe thấy một câu chuyện cười vậy: “Ban nãy cô của cô vừa nghĩ tôi là bạn trai của cô rồi.”
Lam Thất Thất nói: “Thì sao, xấu hổ à? Đó là vinh dự của anh đấy.”
“Mẹ kiếp!” Từ Thánh Mẫn chỉ vào bản thân mình: “Vậy lỡ như ba của cô cũng vô tình nghĩ tôi là bạn trai của cô… Anh ta giơ tay lên, đặt tay lên cổ mình, làm một động tác lắc lắc tay ngay cổ: “Cái mạng này của tôi có lẽ sẽ không còn giữ được bao lâu nữa.” Dù sao thì, Lam Thất Thất cũng là con gái bảo bối của Lam Minh.
Lam Minh đã mất đi người vợ yêu quý của mình, nếu như Lam Thất Thất lớn lên cũng phải ra ngoài bàn chuyện yêu đương rồi, đoán chừng Lam Minh sẽ bị đả kích sâu sắc trong một thời gian dài.
Lam Thất Thất đưa Coca cho Từ Thánh Mẫn: “Chỉ dựa vào cái khí thế nhỏ bé đó của anh, vẫn không xứng làm bạn trai của tôi đâu.”
Trên khuôn mặt đẹp trai của Từ Thánh Mẫn hiện lên hai từ dữ tợn: “Tôi nghĩ rằng trên thế giới này không có bao nhiêu người có thể xứng với cô đâu.”
Lam Thất Thất tức giận vô cùng hận không thể lập tức đổ Coca lên trên khuôn mặt kiêu căng hống hách đó của anh ta: “Cũng khỏi ngồi một lát đi, mau chóng đi ngay bây giờ đi!”
Nói cút là cút.
Anh ta biết cút nhất đấy.
Từ Thánh Mẫn nắm lấy chìa khóa xe rồi đứng dậy, vừa bước ra ngoài vừa mắng: “Đồ không có lương tâm, sau này đừng bảo tôi lái tiễn cô về nữa!”
Người đàn ông bước đến ga ra và lái xe đi, chiếc xe thể thao gầm lên một tiếng vang dội rồi biến mất khỏi tầm mắt của Lam Thất Thất, cô đứng ở đó một lúc khá lâu, như thể đang bị thất thần vậy, phải rất lâu sau cô mới nhận thức ra.
Nằm chặt lấy ngón tay, Lam Thất Thất nghĩ, nếu Tô Nhan có ở đây vào lúc này, cô có thể dựa vào cô ấy để nói ra rất nhiều lời trong lòng của mình.
Nói với cô ấy rằng thực ra cô cũng giống như cô ấy, đã không thể nhớ chính xác tình mẫu tử là gì rồi.
“Gần đây cậu chủ và cô chủ nhà họ Lam qua lại rất thân thiết.”
Trong Từ phủ, có người truyền tin tức tới: “Còn cô chủ gần đây không có động tĩnh gì.
Trước đây có qua lại với nhà họ Diệp, bây giờ cũng không tới lui nữa.”
Có người đang ngồi trong bóng tối, hút một điều xì gà, ánh lửa rời rạc từ điều thuốc là ảnh sáng duy nhất trong căn phòng u ám này, ông ta nói: “Tiếp xúc với nhà họ Lam thì khá là thông minh đấy, có lợi cho nhà họ Từ của chúng ta.
Còn Từ Dao, tại sao lại không qua lại với nhà họ Diệp nữa?”
“Nghe nói Diệp Tiêu của nhà họ Diệp đã nổi giận một trận với cô ấy.
Hình như là bởi vì chuyện đính hôn với nhà họ Tô.
“Đính hôn à? Ồ.
Người đàn ông dập tắt điếu xì gà, tia lửa cuối cùng cũng đã tắt ngấm và trở thành bóng tối: “Nghe nói rồi, nhà họ Diệp đã hoàn toàn bị mất mặt.
So sánh như vậy, xem ra con trai cả vẫn đáng tin cậy, ít nhất thực lực của nhà họ Lam cũng tương đương như của chúng ta, không hề có vết nhơ nào.”
“Vậy thì… về chuyện của người thừa kế…”
“Tạm thời cứ viết tên Từ Thánh Mân trước đi.
.