Buổi tối rảnh rỗi, nên nhớ đến cô không phải là Lam Minh không để ý đến cảm xúc của con gái mình, mà là Lam Thất Thất không chịu nói ra, nên ông ta cũng xem như không biết, rồi dẫn Lam Thất Thất một mạch ra khỏi hội trường, mọi người gặp ông ta đều kính cần chào tạm biệt bọn họ.
Sau đó, Lam Thất Thất hỏi Lam Minh: “Tại sao mọi người nhất định phải như thế này?”
Lam Minh nói: “Như thế nào?”
“Chính là đạo đức giả như thế này nè.” Lam Thất Thất cau mày lại: “Con không thích biểu hiện trên mặt bọn họ cho lắm, cho dù không cần như thế này, cứ bình thường nói câu tạm biệt với chúng ta…
Lam Minh vươn tay, đặt lòng bàn tay to rộng lên đầu của Lam Thất Thất, ông ta nói: “Đạo đức giả có phạm pháp không?”
Lam Thất Thất sững sở.
“Người ta đạo đức giả là chuyện của người ta, nếu như không thích thì chỉ cần không kết giao với bọn họ là được rồi.” Lúc đó, Lam Minh cúi đầu, liếc nhìn cô con gái nhỏ đơn giản và thẳng thần của mình, nói một câu đầy ẩn ý: “Nhưng miễn là bọn họ không làm bất cứ điều gì sai trái tàn nhẫn, vậy thì thật ra, những gì họ có chính là lợi ích từ việc đạo đức giả này đấy.
Nếu muốn kiểm soát người khác, thì tốt hơn hết là nên kiểm soát chính mình trước.
Lam Thất Thất lên xe của nhà họ Lam, không biết tại sao trong đầu lại hiện lên gương mặt của Từ Thánh Mẫn.
Đạo đức giả, ích kỷ và hay ngụy biện, khuôn mặt khi cười cũng rất thu hút người khác.
Cô đang tự hỏi, không biết Từ Thánh Mẫn có phải cũng là loại người như vậy không, có thể vô cùng giả tạo cười với người khác, lúc cần lựa lời hùa theo sẽ a dua theo, khéo ăn khéo nói.
Nhưng nếu thực sự phải nói điều gì đó, Từ Thánh Mẫn chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với cô, ngay cả khi cô không thể quen với điều đó, cô cũng không có đủ tự tin để thực sự chỉ trích anh ta.
Lam Thất Thất thở dài một hơi: “Con thực sự rất ghét loại người này.”
“Trên thế giới này có đủ mọi loại người.
Nếu như mỗi loại người con đều muốn giảng giải lí lẽ thì.” Lam Minh dừng lại, vừa yêu cầu tài xế khởi động xe, vừa quay đầu lại nhìn Lam Thất Thất ở phía sau: “Mỗi người đều có quá khử riêng của mình, đứng ở góc nhìn của Thượng để từ trên cao nhìn xuống để binh phẩm về những người khác thì việc này quá dễ dàng rồi, nhưng con gái à, con cũng không phải là một đấng cứu thế gì hết, chúng ta không nên đi gánh vác loại trách nhiệm này đâu.
Làm một đấng cứu thế, thì mệt mỏi quá rồi.
Chỉ cần sơ ý không cẩn thận, thì sẽ mất hết tất cả.
Ông ta đã từng là như thế, người dân ở thành phố này nói rằng Lam Minh ông ta chính là ánh sáng của thành phố, nhưng đến ngay cả người vợ yêu quý của mình ông ta còn không thể bảo vệ được.
Trong đáy mắt của Lam Minh xuất hiện một tầng sương mù trầm mặc: “Sau này… chỉ cần cẩn thận với nhà họ Từ là được rồi.
Từ Dạo không phải là một nhân vật đơn giản, còn Từ Thánh Mân kia, có lẽ càng không phải.
Sau khi Lam Thất Thất về đến nhà, cô không hảo hứng làm, trong đầu toàn là ánh mắt đầy ẩn ý của Từ Thánh Mẫn khi cô rời đi, cô lặc lạc đầu, xả nước nóng vào bồn tắm, sau khi tắm xong đi ra ngoài ngồi ở bàn máy tính rồi ngẩn người ra.
Tại sao ba lại muốn cô phải cẩn thận với nhà họ Từ Thành thật ra mà nói thì mặc dù Từ Thánh Mẫn có là người hay bỡn cợt cuộc đời, nhưng tâm tính cũng không có xấu xa gì, thậm chỉ có đôi lúc còn đứng ra giúp đỡ, cho nên người mà ba cô muốn cô phải đề phòng chắc hẳn là Từ Dao.
Lúc này, điện thoại di động sáng lên, có ai đó đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat.
Lam Thất Thất cấp tốc nhấn mở ra, khi phát hiện ra đó là Từ Thánh Mẫn, lông mày hơi nhưởng lên.
Anh ta nói: ‘Buổi tối có muốn ra ngoài ăn khuya không? “Tôi không đói.
Ban nãy ở hội trường cô đã ăn rồi à?
Heo à, cái loại buffet rác rưởi ở hội trường là thứ cho con người ăn sao? “Khốn nạn!
Thôi được rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn khuya đi, tôi đã gọi cho Nhậm Cầu và những người khác rồi.
Lam Thất Thất cau mày, đánh ra vài chữ: Tại sao anh nhất định phải rủ tôi?”
Từ Thánh Mân nhanh chóng trả lời lại rằng: ” Mấy ngày nay đã luôn ở bên cạnh cô, vì vậy nên khi đi ăn khuya cũng nhớ đến cô.
Ngón tay của Lam Thất Thất dừng lại trên màn hình, khẽ run lên.
.