Từ Thánh Mẫn cứ đứng ở đó như vậy, câu nói của Sakahara Kurosawa lướt qua tại của anh ta nhưng không biết rốt cuộc anh ta có nghe thấy hay không, vẻ mặt im lặng giống như là bị đứng hình vậy.
Lạc Du Du nuốt một ngụm nước bọt thử gọi Sakahara Kurosawa.
“Kurosawa, mọi người chắc chắn phải đi sao?” Cô ấy chỉ mới vừa thổi nến.
Lúc thổi nến còn ước nguyện hy vọng… Hy vọng bản thân có thể ở bên cạnh Sakahara Kurosawa cả đời, cho dù là dựa vào thân phận gì đi nữa.
Thế nhưng quả nhiên ước nguyện đều không thực tế, cô ấy vừa mới ước nguyện cho tương lai thì bây giờ Sakahara Kurosawa đã muốn rời khỏi đây.
Chỉ mất một lúc đã có thể để cho cô ấy nhận rõ hiện thực tàn nhẫn.
“Sinh nhật của em nên anh có thể.
Ở lại thêm một lúc được không?”
Giọng điệu của Lạc Du Du hơi tủi thân: “Em biết anh vì mặt mũi của hai nhà nên mới tới đây, nhưng mà cho dù như thế nào thì em cũng rất vui vì anh đã tới đây.
“Nói đến đây là được rồi.”
Sakahara Kurosawa cắt ngang lời Lạc Du Du: “Du Du, sinh nhật vui vẻ.
Một câu nói lại làm cho Lạc Du Du đỏ cả vành mắt.
Cô ấy nghĩ có lẽ đến đây là đủ rồi.
Sakahara Kurosawa có thể nói ra câu nói này cũng đã đủ để cô ấy cất giữ ở trong lòng thật lâu.
Cuối cùng vẫn là Sakahara Kurosawa dứt khoát kéo Từ Thánh Mẫn đứng ở bên cạnh giống như một âm hôn vào trong xe, vừa mới đóng cửa xe đã đạp chân ga phóng đi.
Lạc Du Du nhìn chiếc xe của Sakahara Kurosawa đi xa cho đến khi đèn hậu màu đỏ của xe hơi biến mất khỏi tâm måt.
“Anh điên rồi phải không?
Sakahara Kurosawa lái xe một lúc rồi dừng lại đèn đỏ ở ngã tư, sau đó nhìn thoáng qua Từ Thánh Mẫn đang mất hồn ngồi ở bên cạnh: “Sao anh lại nói chuyện với Lam Thất Thất như vậy?”
Lam Thất Thất là ai chứ, cô chủ nhà họ Lam không sợ trời không sợ đất, tính cách nóng nảy lại cương nghị ngay thẳng giống như đàn ông, người có thể nói đến nỗi làm cho Lam Thất Thất khóc con mẹ nó rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào chứ?
Từ Thánh Mẫn há hốc mồm không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Sakahara Kurosawa khịt mũi: “Từ Thánh Mân, Lam Thất Thất bị anh đuổi chạy mất rồi anh có từng nghĩ tới hậu quả chưa?”
Từ Thánh Mẫn nghiêng đầu, rõ ràng không muốn nghe những điều này: “Chưa từng nghĩ tới.”
“Không thể làm mất lòng Lam Thất Thất.” Sakahara Kurosawa thở dài: “Hơn nữa vừa rồi tôi thấy cô ấy như vậy cũng không phải là nhàn rỗi không có chuyện gì nên chơi đùa với anh.”.
truyện kiếm hiệp hay
Những lời này làm cho Từ Thánh Mẫn lập tức ngôi thẳng.
“Cô ấy thật sự thích anh” Cảm xúc ở trong đôi mắt không thể lừa được người khác, Lam Thất Thất là người thắng tính nên lúc thích Từ Thánh Mân hoàn toàn không thể giấu được cảm xúc ở trong đôi mắt Sakahara Kurosawa gãi đầu: “Lần này thì đau đầu rồi, đã xảy ra chuyện rồi.”
Lam Thất Thất thích Từ Thánh Mẫn, nếu như là bình thường thì anh ta chắc chắn trêu chọc Lam Thất Thất cả đêm, nhưng mà bây giờ nhìn khuôn mặt sa sầm của Từ Thánh Mẫn anh ta lại không thể nói ra những lời trêu chọc.
Huống chi “Huống chi Lam Thất Thất rất tương xứng với nhà anh, dáng dấp cũng đẹp mắt, đây không phải… Sakahara Kurosawa nuốt nước miếng: “Không phải rất tốt sao Xem như đã từng gặp được rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp nhưng vẫn phải thừa nhận Lam Thất Thất là một cô gái xinh đẹp, điều này không lừa được người khác.
Sakahara Kurosawa nghĩ một lúc lâu: “Cô ấy không phải kiểu người mà anh thích?”
Từ Thánh Mẫn khẽ nhíu mày.
“Anh thích ai, Tô Nhan sao?” Sakahara Kurosawa nhiều chuyện ở trong lòng khế gợn sóng, năm tay lái la lên: “Đừng, anh con mẹ nó đừng nghĩ quẩn! Nếu như Đường Duy biết còn không tự tay chơi chết anh sao!”
“Rốt cuộc trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy!” Từ Thánh Mẫn không nhịn được, rốt cuộc quát lớn: “Không liên quan gì tới Tô Nhan! Bố mày không muốn tiếp nhận Lam Thất Thất!”
“Lam Thất Thất có chỗ nào không tốt? Nếu như cô ấy ở bên người khác anh có cảm thấy vui không?”
Từ Thánh Mân im lặng không lên tiếng.